MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 192

- Nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho mấy thằng tiểu tử ấy đánh mà không
đổi lại, về mà nói với mấy thằng ấy cứ chờ đó.

- Không phải là tôi yêu cầu bọn họ làm chuyện ấy mà là bố tôi. Tôi hoàn
toàn không biết họ đi tìm anh. - Âu Dương Lan Lan phân bua.

Tiêu Đồng căm hận liếc nhìn cô:

- Nếu cô không nói bậy bạ với ông ấy thì việc gì ông ấy lại sai người đến
tìm tôi?

Đôi mắt Âu Dương Lan Lan đỏ hoe, kêu lên:

- Ông không muốn tôi và anh ở bên nhau. Nhưng tôi lại muốn ở bên anh,
tôi muốn ở bên anh! Anh có hiểu không, tôi yêu anh!

Tiêu Đồng không thể tránh kịp ba tiếng “tôi yêu anh” từ miệng Âu Dương
Lan Lan phát ra. Anh sợ nhất là cô nói lên ba tiếng này. Anh không biết
phải đối phó làm sao với Lan Lan nên giả vờ không hiểu, hét lên:

- Cô yêu tôi, do vậy tôi phải tiếp nhận sự giáo huấn của bố cô, đúng không?

Âu Dương Lan Lan đã bình tĩnh trở lại, nói:

- Vì ông không muốn tôi và anh gặp nhau. Ông muốn tôi tìm một người có
địa vị, có điều kiện, tuổi lớn hơn một tí. Bố tôi có tiền, ông có thể cho tôi ra
nước ngoài để sống, nhưng tất nhiên là phải có người đủ độ tin cậy để đưa
tôi đi. Nhưng tôi chỉ yêu anh. Kể từ lúc gặp anh, tôi chưa bao giờ quên
được anh!

Tiêu Đồng ngước mắt nhìn lên cao. Bầu trời rất xanh, xanh đến độ trong
suốt. Mấy cụm mây trắng trôi nhẹ càng tăng thêm vẻ thanh bình. Anh nghĩ
mình cũng giống như Âu Dương Lan Lan, kể từ khi gặp Âu Khánh Xuân,
anh cũng không thể nào xua đuổi được hình bóng của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.