MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 211

- Nhưng lô hàng trị giá hàng chục triệu đồng, bọn mua và bán giữa thanh
thiên bách nhật công khai trao đổi. Lúc này chúng ta không ra tay thì còn
đợi đến lúc nào? Sau này không còn cơ hội như thế này nữa, trách nhiệm sẽ
thuộc về ai? Vả lại, nếu để cho hàng chục triệu đồng ma túy tung ra ngoài
xã hội, ảnh hưởng của nó không hề nhỏ đâu.

Đương nhiên là Đỗ Trường Phát cũng hiểu rõ vấn đề này, nhưng cách nói
năng của Xuân Cường khiến anh có cảm giác như đội trưởng đang có ý
chụp mũ nên cao giọng phản bác:

- Chúng ta không phải đang thảo luận vấn đề sao? Ý của tôi là, lúc này
chúng ta đang theo đuổi một vụ án lớn. Do vậy cũng phải làm một cái gì đó
cho xứng tầm với nó. Có một chút lợi nhỏ đặt sẵn đó nhưng chúng ta đừng
động tâm, cũng như vậy, có một chút thất bại nhỏ thì cũng phải gắng mà
chịu đựng. Chúng ta cần phải điều tra đến tận gốc, nếu động thủ thì phải
động thủ cho xứng đáng. Nụ cười cuối cùng mới là nụ cười chân chính.
Đương nhiên, tôi không hề nói là chúng ta cứ để cho hàng chục triệu đồng
ma túy tuồn ra ngoài xã hội mà không hề quan tâm, tôi không hề có ý đó.

- Nghe đi nghe lại, cuối cùng thì ý của cậu là, đây không phải là một kết
quả của vụ án. - Lúc này thì chiếc mũ trong tư tưởng của Xuân Cường đã
chính thức chụp lên đầu Đỗ Trường Phát - Nếu không thì tại sao cậu lại
viện nhiều lý lẽ như vậy. Đúng là vừa làm gái điếm vừa muốn dựng bia tạc
tượng! Nếu có tổn thất gì trong vụ án này, cậu chính là người chịu trách
nhiệm!

Đỗ Trường Phát nghe những lời rất khó nghe của Xuân Cường thì biết là
quyền tự do thảo luận đã không còn tồn tại nữa nên đành nuốt giận, nín
thinh. Mã Chiếm Phúc xua tay có ý bảo Xuân Cường cũng không được nói
nữa rồi nhìn Khánh Xuân, nói:

- Theo ý cô thì tin tức này có chuẩn xác không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.