MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 270

- Chị tiễn, đương nhiên là tôi không phản đối, nhưng không cần thiết lắm
đâu. Nếu còn con đường nào tối tăm hơn thế nữa, tôi cũng vẫn có thể tìm ra
lối đi cho mình.

Tiêu Đồng đã đi xuống cầu thang nhưng câu nói cuối cùng của anh: “Nếu
còn con đường nào tối tăm hơn thế nữa, tôi cũng vẫn có thể tìm ra lối đi
cho mình” hình như vẫn lưu lại trong phòng khách. Khánh Xuân rất thích
cách nói năng của Tiêu Đồng. Thoạt nghe thì nó có vẻ ấu trĩ và đầy kích
động, không giống như những lời điềm đạm của Tân Dân, cũng không khoa
trương như của Xuân Cường nhưng có điều, nó đầy nam tính!

Cô đóng cửa, đi thẳng vào phòng ngủ, cởi quần áo và chui vào phòng tắm.
Với Khánh Xuân, được đứng dưới vòi sen trong làn nước ấm là một kiểu để
giải tỏa những nỗi mệt nhọc và phiền não. Sau khi tắm, quả nhiên cô cảm
thấy đầu óc và thân thể thư thái hơn. Nhưng khi nằm trên giường, cô trăn
qua trở lại mà không thể nào dỗ được giấc ngủ. Sau cuộc nói chuyện với
Tiêu Đồng vừa rồi, cô phải đối mặt với một thực tế - Việc luồn vào hang ổ
của bọn tội phạm của Tiêu Đồng không thể kéo dài lâu hơn nữa. Thời gian
càng dài, những yêu cầu của Âu Dương Lan Lan đối với Tiêu Đồng càng
trở nên mạnh mẽ hơn, bức thiết hơn. Tiêu Đồng cũng không thể kéo dài
mối quan hệ không rõ ràng này với cô ta nữa. Do vậy, hướng điều tra nội
tuyến này rõ ràng đã đi vào ngõ cụt. Nghĩ đến đây, Khánh Xuân cảm thấy
hoang mang tột độ. Các hướng trinh sát khác hầu như không mang lại bất
kỳ một tin tức có giá trị nào, nếu chấm dứt công việc của Tiêu Đồng, trọng
án 16-6 sẽ kéo dài không biết đến bao giờ mới xong. Mọi việc như diễn ra
trước mắt và Khánh Xuân lờ mờ nhận ra ằng, mọi manh mối đã càng ngày
càng xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.