MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 304

tiếng đồng hồ, xe cũng đã hết xăng. Trên đường xe rất đông, lại nhiều ngã
rẽ, nếu bám quá gần thì sợ lộ, nếu bám xa thì sợ mất dấu vết, nếu tiếp tục
bám theo nữa e rằng không được. Địa điểm sắp tới sẽ là Nghiên Sơn, ý kiến
của Cục Công an Côn Minh là, chúng tôi chỉ bám đến đó. Hơn nữa, chúng
tôi cũng không hề biết là bọn chúng sẽ chạy đến đâu, có thể là Quế Lâm,
cũng có thể là Quảng Đông, biết đâu lại là Quý Châu, hay là chúng ta thông
báo cho công an các địa phương ấy tiếp tục theo dõi, cũng có thể yêu cầu
công an các tỉnh ấy điều động lực lượng tham gia cộng tác với các đồng
chí, còn chuyện cứ bám theo chúng trên đường như thế này chúng tôi thấy
là không thực tế lắm.

Lắng nghe những lời của đồng nghiệp Côn Minh, Xuân Cường, Khánh
Xuân và Trường Phát chỉ biết lặng im. Đúng là chỉ còn một khoảng cách
ngắn nữa là đoàn xe ấy sẽ đến điểm giao nhau về địa giới của mấy tỉnh.
Nếu yêu cầu các tỉnh ấy điều động lực lượng để theo dõi không hề là
chuyện đơn giản. Xuân Cường đập tay xuống bàn, đứng dậy nói một cách
dứt khoát:

- Chặn chúng lại!

Mọi người đều lặng ngắt. Trường Phát nhẹ nhàng lên tiếng:

- Đội trưởng! Chúng ta đã hai lần trắng tay ở Bắc Kinh. Lúc này có thể tìm
thấy được chút gì trên mấy chiếc xe này, tôi nghĩ là rất khó.

Xuân Cường đã quyết tâm nên nói dằn từng tiếng một:

- Đã đến nước này thì dứt khoát phải làm như tôi nói. Còn cách nào có thể
thực thi thì cứ thực thi để khỏi ân hận về sau, cứ cho là không tìm được gì
hết thì trong lòng cũng thoải mái một chút.

Khánh Xuân tán thành ý kiến của Xuân Cường, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.