MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 358

anh ấy!

- Thế thì tùy con vậy.

Âu Dương Lan Lan đấu tranh suốt một đêm. Trưa hôm sau cô đến trường,
đến thẳng ký túc xá tìm Tiêu Đồng. Những sinh viên ở ký túc xá nói, Tiêu
Đồng đang ở tại nhà ăn, cô bèn đến đó. Nhân viên ở nhà ăn lại nói Tiêu
Đồng đã quay về ký túc xá. Cô đang tần ngần trên con đường từ nhà ăn dẫn
về ký túc xá thì phát hiện ra Tiêu Đồng đang ngồi im lìm dưới bóng râm
của những cây cổ thụ, đôi mắt thất thần, dường như không nhận ra là có sự
có mặt của cô.

- Tiêu Đồng! Anh làm sao vậy?

- Không sao cả.

- Không sao cả mà lại ngồi một mình ở đây sao?

- Muốn nghỉ một lát thôi.

Âu Dương Lan Lan bước đến bên anh, ngồi xuống, nói:

- Có phải là em đã làm điều gì không phải khiến anh bực mình. Tại sao
không đến chỗ em mà cũng chẳng trả lời điện thoại?

- Không có đâu, chẳng qua là anh đang rất buồn.

Âu Dương Lan Lan nhận ra Tiêu Đồng không hề giấu giếm nỗi buồn nên
định đưa tay ôm lấy mặt anh. Tiêu Đồng tránh né cử chỉ đầy yêu thương
của cô, nói:

- Em đừng làm vậy, người khác sẽ nhìn thấy.

- Anh buồn vì chuyện gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.