MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 39

Khẩu khí này chẳng khác nào đang hỏi cung phạm nhân, Tiêu Đồng trả lời
một cách khiêu khích:

- Bỏ tiền ra là được thôi mà. Nằm viện thời đại này, tất cả đều do tiền quyết
định!

- Cậu lấy đâu ra tiền? Giọng cô cảnh sát có vẻ khinh miệt.

- Bố mẹ tôi trả!

- Bố mẹ cậu quá nuông chiều cậu rồi!

- Lâu nay họ chẳng quan tâm gì đến tôi. Bố chỉ quan tâm đến phòng thí
nghiệm của ông, mẹ chỉ quan tâm đến bố chứ có ai quan tâm đến tôi đâu?

- Bố mẹ không quan tâm cậu? Họ đã bỏ tiền ra để cậu nằm một phòng bệnh
sang trọng thế này. Bạn gái mấy ngày đêm liền túc trực chăm sóc nhưng
cậu lại chẳng có một chút biểu thị sự cảm kích nào. Theo tôi, một thế hệ
thanh niên như các cậu đều vô tình vô nghĩa cả.

Hình như Tiêu Đồng đã bị dồn vào đường cùng. Anh không biết giải thích
thế nào để cho cô hiểu:

- Tôi..., đôi mắt của tôi gần như bị mù nhưng bố mẹ tôi vẫn không thể xa
rời cái phòng thí nghiệm của mình ở tận bên Đức. Họ chỉ gửi tiền về. Tôi
không cần tiền. Tôi muốn gặp mặt họ. Tôi không được họ quan tâm nhưng
tôi vẫn muốn trông thấy họ, nhưng họ...

Sự kích động đột ngột của Tiêu Đồng khiến cô cảnh sát lặng người. Cô
không biết là mình đang an ủi cậu ta hay biện hộ thay cho bố mẹ cậu ta:

- Có lẽ..., có lẽ họ quá bận. Các nhà khoa học thường lấy khoa học làm tính
mạng của mình. Cậu nên hiểu cho họ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.