MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 467

“Ông chủ” nói mấy lời động viên và một số nguyên tắc rồi cầm cặp đứng
dậy. Mọi người đồng loạt đứng lên để tạm biệt, Đỗ Trường Phát đưa anh
đến tận ngoài đường, dưới bóng cây tử đằng lúc này chỉ còn Xuân Cường,
Khánh Xuân và Tiêu Đồng. Cả ba im lặng nhìn nhau, không ai muốn lên
tiếng trước.

Hình như không chịu nổi không khí nặng nề này nên Khánh Xuân cầm
chiếc ấm trà trên bàn đi vào nhà như muốn rót thêm nước. Còn lại Tiêu
Đồng và Xuân Cường, không khí càng trở nên nặng nề hơn. Cuối cùng
Xuân Cường cũng phá vỡ sự im lặng ấy:

- Chúng ta bàn kế hoạch cụ thể vậy.

Tiêu Đồng vẫn chưa ngồi xuống, rất ung dung lên tiếng hỏi:

- Đội trưởng Lý lúc này đang rất giận tôi, đúng không?

Ánh mắt Xuân Cường vô cùng lạnh lẽo, nói:

- Cậu có phải là đàn ông không? Trong tư tưởng cậu còn có nhận ra chuyện
nào là chuyện chính không?

- Bởi tôi là một người đàn ông, cũng nhận ra đâu là chuyện chính nên mới
nói với anh chuyện này cho đến đầu đến đũa. Người quang minh chính đại
không làm chuyện mờ ám. - Tiêu Đồng vẫn chưa nhượng bộ, nói.

Xuân Cường lặng lẽ nhìn anh, không nói năng gì.

- Tôi yêu chị ấy. - Tiêu Đồng nói.

Đôi mắt Xuân Cường như phát hỏa nhưng miệng vẫn mím chặt.

- Tôi kính trọng anh, đội trưởng Lý. - Tiêu Đồng nói - Tôi không hề muốn
xúc phạm đến anh. Nhưng chuyện này thì không còn cách nào khác. Đây là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.