MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 470

- Không sai. Cảm giác sau khi kết hôn không thể bì được so với lúc đang
còn yêu nhau. Cảm giác lúc đang yêu nhau không thể so sánh được với
chuyện làm tình vụng trộm. Cảm giác của làm tình vụng trộm không bằng
so với cảm giác của người không đạt được ước mơ. Đó là cái lý của thế tục!

Nói xong, anh cất tiếng cười to nhưng ba người còn lại thì tâm trạng rất
nặng nề nên không thể nhếch miệng.

Cuộc họp kết thúc, mọi người ăn một bữa tối đơn giản ngay tại “cứ điểm”,
sau đó Tiêu Đồng đi theo Xuân Cường và Trường Phát đến khách sạn Tứ
Quý thuê một căn phòng. Trong căn phòng này, Xuân Cường yêu cầu Tiêu
Đồng nhắn vào máy của Âu Dương Lan Lan. Một phút sau, Âu Dương Lan
Lan gọi điện đến. Rõ ràng là cô đã cố gắng kiềm chế tình cảm nhưng vẫn
không giấu được một chút run rẩy, nói liên tục trong ống nghe: Là Tiêu
Đồng phải không? Anh có khỏe không? Thời gian qua anh đi đâu? Sống ra
sao? Sao còn nhớ mà lại gọi cho em?...

- Cô đang ở đâu?

- Ở nhà.

- Bận không?

Hình như Âu Dương Lan Lan cười khổ trong máy, nói:

- Vị giáo sư họ Uất của anh lúc này đã là Phó Đổng sự trưởng của Công ty
Yên Kinh, ngày hôm nay lại mang đến cho em một vị phó giáo sư. Theo
anh, em nên hay không nên làm vợ vị phó giáo sư này?

- Quá tốt! Lúc nào rảnh rỗi, chúng ta có thể gặp nhau không?

- Được thôi. Anh đang ở khách sạn Tứ Quý phải không? Em sẽ đến tìm
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.