MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 472

với Âu Dương Lan Lan đêm nay. Anh cầm lấy rồi đi thẳng xuống lầu, vào
quán bar. Quán bar vắng vẻ. Anh chọn một chiếc bàn tựa vào tường và ngồi
xuống, gọi một cốc bia. Từ lúc tiếp xúc với ma túy đến giờ, đây là lần đầu
tiên anh uống bia.

Người phục vụ mang bia ra, Tiêu Đồng định uống một ngụm thì đã trông
thấy Xuân Cường và Trường Phát cũng bước vào quán, chọn một chỗ ngồi
cách anh một khoảng không xa lắm, gọi bia và bật lửa hút thuốc, thi thoảng
lại liếc nhìn anh.

Tám giờ tối, Âu Dương Lan Lan xuất hiện, trang điểm thật lộng lẫy. Tiêu
Đồng không lên tiếng gọi, cứ để mặc cô nhìn ngang nhìn ngửa để tìm mình.
Cuối cùng cô đã trông thấy anh, vội vàng bước đến. Tiêu Đồng cố ý quan
sát nhưng không thấy Âu Dương Lan Lan biểu lộ bất kỳ một sắc thái tình
cảm nào trên mặt.

Không có câu chào hỏi nào. Âu Dương Lan Lan ngồi xuống ghế, đối diện
với Tiêu Đồng và lặng lẽ ngắm nhìn anh. Tiêu Đồng biết Âu Dương Lan
Lan tìm kiếm cái gì trên mặt mình: Cô muốn biết anh đã nghiện đến mức
độ nào. Có điều anh không biết là cô sẽ vui mừng hay thất vọng vì thấy anh
vẫn khỏe như ngày nào.

Âu Dương Lan Lan tự gọi một cốc nước rồi lên tiếng một cách khách sáo:

- Lâu rồi không gặp, xem ra anh sống cũng không đến nỗi nào.

Một cơn giận đột ngột trào lên trong lòng Tiêu Đồng. Anh cười nhạt:

- Cô hận là mình không thể dìm chết tôi, đúng không?

Câu nói này của Tiêu Đồng khiến gương mặt Âu Dương Lan Lan biến
thành màu trắng bệch. Thái độ khách sáo ban đầu đã biến mất, thay vào đó
là một giọng thủ thỉ tâm tình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.