MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 474

- Em biết là em đã hại anh. - Cô nắm lấy tay Tiêu Đồng, nói tiếp - Anh hãy
hứa với em là sẽ ở bên em, không bao giờ rời xa em nữa thì bất kỳ việc gì
em cũng có thể đáp ứng cho anh. Anh đừng lo là không có ma túy, nhưng
nếu anh muốn cai nghiện thì em có thể giúp anh. Chúng ta ra nước ngoài để
anh cai nghiện. Chỉ cần anh không rời bỏ em, anh đồng ý không?

Tiêu Đồng rụt tay lại, cúi đầu tránh cái nhìn của Âu Dương Lan Lan, không
biết phải trả lời cô như thế nào, lâu lắm mới nói:

- Cô hãy nói cho tôi biết, cô có heroin hay không?

Âu Dương Lan Lan mở ví lấy ra một điếu thuốc rất to đặt trước mặt Tiêu
Đồng, tiếp theo là bật lửa. Ánh lửa đỏ hồng phập phù trong ánh đèn mờ tỏ
của quan bar.

- Không phải là để cho tôi dùng. - Tiêu Đồng nói.

Âu Dương Lan Lan tắt lửa, hỏi một cách nghi ngờ:

- Thế anh hỏi thuốc cho ai?

- Ông chủ của tôi.

- Ông chủ của anh?

- Đúng, ông ấy cần số lượng lớn, cô có thể báo giá để ông ta biết.

Âu Dương Lan Lan lặng lẽ trong giây lâu rồi như choàng tỉnh khỏi cơn mơ,
nói:

- Thì ra anh tìm tôi là muốn làm ăn với tôi?

- Cứ cho là cô giúp tôi vậy.

- Giúp cũng được nhưng anh phải nói thật với tôi, ông chủ của anh làm gì,
làm sao anh làm quen được với ông ta?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.