MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 59

- Không! Để em ngủ trên salon. Anh vừa mới xuất viện, cần phải nghỉ ngơi.
Dù sao thì ở nhà, em cũng thường xuyên ngủ trên salon rồi.

Tiêu Đồng buông tay để cho Văn Yến ôm lấy chăn đi ra phòng khách và
ném xuống chiếc salon, rồi quay vào giúp anh trải tấm ra trên giường. Ngồi
trên giường, anh nhìn Văn Yến thật lâu rồi nói nửa đùa nửa thật:

- Có phải là em cảm thấy anh coi thường em?

Văn Yến không trả lời, quỳ bên giường giúp anh cởi quần áo, nét mặt lộ vẻ
nhẫn nhục, nói:

- Cho dù anh có coi thường, em cũng chẳng có cách nào hơn.

Tiêu Đồng trầm ngâm giây lâu, không nói gì thêm, trên mặt chỉ nở nụ cười
như biểu thị sự thân thiết, lâu lắm mới nói:

- Thôi, em đi ngủ đi!

Không một lời chúc ngủ ngon, Văn Yến quay người đi thẳng ra phòng
khách. Ngồi trên giường, Tiêu Đồng lắng nghe tiếng cựa mình của cô trên
salon, một lát sau, ánh đèn ngoài phòng khách tắt phụt. Anh đứng lên định
đóng cửa phòng ngủ, bỗng nghe tiếng Văn Yến thì thầm trong bóng tối:

- Đừng đóng cửa!

- Sao thế?

- Không sao cả, cửa vẫn mở khiến em có cảm giác đây vẫn là một phòng.
Em không muốn ngủ một mình!

Tiêu Đồng chiều theo ý cô, không đóng cửa nữa mà với tay tắt đèn, nhẹ
nhàng cởi quần áo và chui vào chăn. Trong bóng đêm, anh vẫn có thể trông
thấy được tất cả những gì chung quanh, ngay cả những hoa văn được đắp
bằng thạch cao trên trần cũng hiện ra rõ mồn một. Anh thấy phấn chấn vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.