MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 601

- Ông đừng quên là chúng ta đang mua bán. - Xuân Cường nói - Khi chưa
trông thấy hàng, sao tôi lại có thể đưa tiền cho ông?

- Chỉ cần nhìn thấy đủ tiền, tôi sẽ dẫn ông đi lấy hàng ngay lập tức.

- Tôi phải xem hàng trước, nếu có hàng, tôi sẽ giao tiền.

Lão Viên suy nghĩ một lát, nói:

- Thế này nhé, ông cứ mang tiền theo tôi, thấy hàng rồi thì một tay nhận
hàng, một tay giao tiền, đồng thời kiểm kê.

- Ông định đưa tôi đi đâu, có đủ an toàn không? - Xuân Cường hỏi.

- Ông cứ đi với tôi là được thôi mà. - Lão Viên cười nói.

Xuân Cường cũng cười nhạt:

- Tôi đi theo ông không có vấn đề gì, nhưng tiền thì không thể đi theo.
Chúng ta đi đâu, tôi không được biết. Không có lý do gì để tôi mang theo
cả bao tiền bên người để đi đến nơi mà mình không biết đó là lành hay dữ?
Có lẽ nào ông Viên lại chưa làm chuyện mua bán bao giờ?

- Không phải là tôi chưa làm chuyện mua bán. - Lão Viên lại cười - Chẳng
qua là tôi muốn kiểm tra ông có biết làm ăn hay không mà thôi - Lão hạ
thấp giọng - Sáu giờ sáng ngày mai, các ông phải chuẩn bị một chiếc xe,
mang theo tiền, một chiếc xe của chúng tôi cũng sẽ chờ sẵn ở cổng khách
sạn, các ông cứ chạy theo chiếc xe ấy. Hãy nhớ, các ông chỉ được dùng một
chiếc xe.

- Đi đâu?

Xuân Cường nghiêm mặt hỏi. Lão Viên lôi ra tờ 100 nhân dân tệ đặt lên
bàn rồi đứng dậy, cười lạnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.