MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 602

- Cứ suy nghĩ đi. Hàng chất lượng tốt, giá cả lại rẻ như bèo, đốt đuốc tìm
khắp thế giới này cũng chẳng tìm thấy nữa đâu. Nếu thấy làm ăn không nổi
thì chúng tôi cũng chẳng ép, còn riêng mấy cốc cà phê này thì tôi mời vậy.

Nói xong, lão ung dung rời khỏi bàn. Xuân Cường và Khánh Xuân chưa
kịp phản ứng thì lão Viên đã biến mất sau cửa.

Đêm đó, Xuân Cường đề nghị Khánh Xuân không ra khỏi phòng vì e rằng
lão Viên sẽ gọi điện đến, còn anh và Trường Phát thì bí mật đến Cục công
an thành phố để họp kín, đến nửa đêm mới trở về. Khi ấy, Khánh Xuân đã
ngủ say, anh nhẹ nhàng mở khóa, nhón chân đi vào phòng vệ sinh rửa mặt
rồi nắm duỗi dài trên ghế salon. Đến 5 giờ 10 phút sáng hôm sau, tiếng
chuông điện thoại reo vang mới đánh thức được Xuân Cường.

Đó là điện thoại của Trường Phát gọi cho anh từ phòng 332. Anh đánh răng
rửa mặt qua loa rồi tranh thủ gặm mấy miếng bánh mì mang theo bên
người, vừa ăn vừa thuật lại một cách ngắn gọn tình hình của cuộc họp với
công an Cát Lâm cũng như cách thức bố trí hành động cho Khánh Xuân
biết. Đúng 6 giờ, ba người rời khỏi cổng lớn của khách sạn. Trời vẫn chưa
sáng hẳn, trên đường hầu như không có bóng người, hơi nước dày đặc trên
sông Hải Hà đã bị băng phủ kín. Cả không gian ngập chìm trong một màu
xam xám lạnh lẽo. Ngay trên con đường trước cổng đã có một chiếc xe
đông lạnh khá lớn, phía sau nó còn có một chiếc Toyota bảng số Bắc Kinh
màu xám.

Từ trên xe mấy người bước xuống, trong số ấy có một người đi thẳng về
phía Xuân Cường, lên tiếng chào: Ông chủ Vu! - Giọng nói là của lão Viên.

Xuân Cường bước đến, chào hỏi lão Viên. Lão Viên nghi ngại đưa ánh mắt
nhìn chiếc xe phía trước, hỏi:

- Đây là xe của các ông à? Làm quái gì mà phải dùng đến chiếc xe to như
vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.