MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 646

ấy. Cô gái tại quầy điện thoại lại xuất hiện một cách đột ngột và lớn tiếng
gọi tên anh, đưa cho anh phong thư chưa kịp gởi đi và vui vẻ nói, tôi đã tra
ra số bưu cục cho anh rồi, anh đã có tiền Nhân dân tệ chưa, bây giờ đã có
thể gửi thư đi được rồi. Mặt anh xám một màu đất và biết chắc cái chết
đang đến với mình. Âu Dương Thiên giật chiếc phong bì anh đang cầm trên
tay, liếc qua rồi xé nát, tung vụn giấy trắng tinh vào không trung. Họ dùng
dây thừng trói anh lại, ép anh hút thuốc, tiêm heroin vào người anh rồi
đứng nhìn anh phát tác cơn nghiện một cách đầy hả hê. Cuối cùng họ treo
anh lên một vách núi cao ngất. Anh vùng vẫy và sợi dây thừng đứt lìa. Anh
rơi, rơi, rơi... Kêu to một tiếng, linh hồn anh rời bỏ thể xác mà đi. Anh giật
mình tỉnh giấc và dưới ánh đèn dầu, đôi mắt Âu Dương Lan Lan đang nhìn
anh một cách trìu mến. Cô dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt cho anh, dịu
dàng hỏi:

- Anh gặp ác mộng phải không?

Tiêu Đồng nhắm mắt, không nói.

- Anh mơ thấy gì?

- Anh thấy mình bị người ta giết chết.

- Tinh thần anh thế nào mà chỉ toàn mơ về những điều ấy. Ai giết anh?

- Em, và cả bố em.

Hình như Âu Dương Lan Lan có vẻ thú vị với chuyện này, hỏi dồn:

-Tại sao em lại phải giết anh, em dùng súng hay dùng dao? Nếu em muốn
giết anh, nhất định phải giành cho anh một cái chết rất từ từ. Em rất thích
hành hạ người khác. Trong mơ anh có thấy em chặt mình thành tám mảnh
không?

- Em và bố em dùng heroin, bắt anh hút rất nhiều, lại còn tiêm vào tĩnh
mạch của anh nữa, nhiều lắm, sau đó thì treo anh lên vách núi và anh rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.