MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 647

xuống hố sâu, chết.

Âu Dương Lan Lan không cười nữa, chà mạnh chiếc khăn lên mặt anh:

- Anh cứ nhắc mãi đến chuyện ấy thế? Người bắt anh hút là lão Viên. Anh
cần thì cứ đi tìm lão mà thanh toán, đừng có mà đổ lên đầu em như vậy. Em
hối hận vì đã không tiếc công tiếc sức giúp anh cai nghiện, bón cơm cho
anh. Em nghĩ, em đã đối xử với anh trọn vẹn trăm bề nhưng anh không bao
giờ thừa nhận em cả sao?

Tiêu Đồng giật lấy chiếc khăn, mắt trừng trừng nhìn lên nóc nhà, lạnh lùng
nói:

- Anh không dám nhận lòng tốt của em đâu!

Âu Dương Lan Lan phủ phục lên người anh, đấm thùm thụp vào ngực anh,
vừa đấm vừa khóc:

- Tiêu Đồng! Anh phải nói rõ cho em biết! Anh nhận sự giúp đỡ của em
nhưng bây giờ lại nói là không dám nhận là vì cớ gì? Anh là người vô
lương tâm! Tại sao anh lại phũ phàng với em như vậy?...

Tiêu Đồng dùng hết sức đẩy Âu Dương Lan Lan ra và cũng vung tay đánh
trả lại. Lão Hoàng và Kiến Quân nghe tiếng ồn ào vội vàng chạy sang, gọi
cửa nhưng không ai chịu mở bèn phá cửa xông vào, lôi hai người ra hai
bên. Âu Dương Lan Lan nằm úp trên giường khóc ngất, lão Hoàng lên
tiếng trách móc:

- Hai người làm trò gì vậy? Chẳng khác nào chó mèo cắn nhau. Đây là đâu,
hai người có biết không? Muốn đánh nhau, muốn chửi nhau cũng được
thôi, nhưng không phải là lúc nửa đêm canh ba thế này!

Kiến Quân thấy Âu Dương Lan Lan vẫn khóc thì hằn học chụp lấy vai Tiêu
Đồng, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.