MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 653

sau này... chúng ta vẫn có thể có nhiều con nữa. Dù sao chúng ta vẫn còn
quá trẻ mà...

Âu Dương Lan Lan dường như không tin vào tai mình nữa, nhìn trân trân
vào mặt Tiêu Đồng, nói:

- Sao anh nói giống bố em thế, tại sao mọi người lại muốn bỏ nó đi? Nó là
con của anh, anh có biết không? Là của anh! Có lẽ nào anh không cần nó?
Bỏ nó đi anh không đau lòng sao?

- Đúng là phải làm thế thôi, Lan Lan. - Tiêu Đồng nói - Vì em, vì mọi
người, chúng ta phải bỏ nó thôi. Không phải lúc này chúng ta đang lẫn trốn
để cứu lấy tính mạng của mình hay sao! Chúng ta cũng không thể ẩn nấp
lâu dài ở đây, sau này đi đâu ai mà biết được. Cuộc sống lưu lạc tha phương
không thể đèo bòng thêm một đứa con nữa.

- Suy cho cùng thì anh sợ cái gì chứ? - Âu Dương Lan Lan hỏi - Anh sợ
mệt cho anh hay anh sợ mệt cho em? Vì em yêu anh thật lòng nên em muốn
sinh nó ra. Anh muốn em bỏ nó để sau này anh bỏ em cũng dễ dàng hơn
chứ gì?

- Không phải thế.

- Không sao cả. Nếu mai này anh bỏ em để đến với người khác thì đứa con
này vẫn cứ là của em, em sẽ nuôi nó. Có lẽ nó sẽ giúp em hoài niệm một
thời đã yêu anh. Cứ để cho nó trở thành một con người, cho dù là có mẹ mà
không có bố, dù sao đi nữa thì em cũng là một người không hề sợ khổ, sợ
khó. Biết đâu rằng vì hoàn cảnh này mà con em lại trở thành một người giỏi
giang?

Tiêu Đồng không còn lời để mà nói nữa. Anh biết, bây giờ có nói gì đi
chăng nữa, tất cả cũng đã muộn. Số mệnh của anh đã bị người con gái này
nắm trong tay. Trong mơ hồ, anh nhận ra rằng những niềm hy vọng tưởng
chừng như đã mất của mình đột nhiên nhen nhóm lại. Nhưng nó chỉ vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.