MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 654

mới nhen nhóm thôi đã bị thực tế khắc nghiệt làm cho biến mất và đến lúc
này, hầu như anh đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Bắt đầu từ hôm ấy, tinh thần Tiêu Đồng hoàn toàn mất chỗ dựa, trông anh
lúc nào cũng như người mất hồn. Tất cả mọi người đều không hy vọng là
Âu Dương Lan Lan sẽ bỏ cái bào thai ấy. Dựa vào cá tính của cô, họ biết
nếu khuyên cô cũng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Họ chỉ biết là cần
phải quan tâm đến cô hơn và những ánh mắt chúc mừng lẫn đố kỵ vẫn
thường xuyên ném về phía Tiêu Đồng, làm như anh là người hạnh phúc
nhất, người có vận may nhất trên thế giới này. Chỉ có Kiến Quân là để ý
đến vẻ thẫn thờ ít nói của Tiêu Đồng và không biết xuất phát từ dụng ý gì
mà gã chủ động tìm gặp Tiêu Đồng để nói chuyện. Ngày ấy Tiêu Đồng và
Kiến Quân đang ngồi suởi nắng trong vườn và lắng nghe một bài hát từ
máy cát xét mà cô bé con ông chủ Chung đang mở rất to. Bài hát có vẻ xa
lạ nhưng đại khái là kể về một mối tình vô cùng lãng mạn nhưng lại vô
cùng chất phác và đơn giản - “Với anh chuyện tình lãng mạn nhất trên đời
là được sống cùng với em đến đầu bạc răng long...”. Câu hát đơn giản này
lại len sâu vào trong tâm hồn Tiêu Đồng, bất giác nước mắt nóng hổi từ từ
lăn xuống má anh. Kiến Quân lấy làm lạ, hỏi:

- Vì sao mà cậu khóc? Cậu nhớ ai thế?

Tiêu Đồng không trả lời, lau khô nước mắt. Ngay chính anh cũng không
hiểu là vì sao mình lại ủy mị đến như vậy.

- Cậu còn hút thuốc không? - Kiến Quân lại gợi chuyện.

- Không hút nữa.

- Tốt quá, chắc là lúc này cũng không nhớ gì đến mùi vị của nó nữa rồi?

Tiêu Đồng cúi đầu như muốn trốn cái ánh nắng rực rỡ của vùng cao nguyên
chiếu thẳng vào mặt, không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.