MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 656

44.

Mấy ngày sau đó, Tiêu Đồng chỉ nằm liệt trên giường, thần thái anh như
mê mê tỉnh tỉnh, ban đêm thì hầu như mất ngủ hoàn toàn. Sắc mặt anh xanh
dờn, cử chỉ anh chậm chạp, ngay cả trong việc duy trì sự sinh tồn là phải ăn
uống, đối với anh cũng chẳng có một chút hứng thú nào. Ngay cả những
ngày Tết Âm lịch, anh cũng chẳng chịu rời khỏi giường để ăn uống với mọi
người để đến nửa đêm, anh mới bò xuống khỏi giường lục lạo một ít thức
ăn nguội tanh để nhét vào cái dạ dày trống rỗng của mình. Có điều, nhu cầu
hút thuốc của Tiêu Đồng càng ngày càng nhiều hơn, dường như không bao
giờ anh không nghĩ đến thuốc và cũng không thể biết bao nhiêu là đủ cho
sinh lý cũng như tâm lý của mình.

Anh và Âu Dương Lan Lan tiếp tục cãi nhau, so với trước kia thậm chí có
phần thường xuyên hơn và cũng gay gắt hơn, không hề có ý nhượng bộ
nhau, trừ trường hợp trong hộp thuốc không còn điếu nào, anh phải bám lấy
Âu Dương Lan Lan mà đòi. Lúc ấy anh mới có một chút thân thiện, một
chút tình cảm. Âu Dương Lan Lan chỉ đưa cho anh một điếu, không bao
giờ đưa điếu thứ hai và những điếu thuốc ấy trở thành vũ khí để Âu Dương
Lan Lan giành lấy chiến thắng, thành một bảo bối để điều chỉnh mối quan
hệ giữa hai người.

Buổi sáng hôm ấy, Âu Dương Lan Lan lôi Tiêu Đồng ra khỏi chiếc ổ của
mình. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:

- Chúng ta phải đi rồi, đến Lasha!

Tiêu Đồng chẳng có một chút hứng thú nào, nằm lại xuống giường, úp mặt
xuống gối, nói:

- Anh không đi đâu cả, anh muốn ngủ. - Rồi như sực nhớ ra, anh nói tiếp -
Em để hộp thuốc lại cho anh, mọi người định đi bao lâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.