MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 657

Âu Dương Lan Lan chạy qua chạy lại sắp xếp đồ đạc rồi mang tất cả ra
ngoài, bao gồm cả những vật lưu niệm mua tại đây cũng được cô cho tất cả
vào một chiếc túi nhỏ, nói:

- Nếu anh dậy không nổi thì ở lại đây một mình vậy, chết ở đây cũng được.
Mọi người cần phải đi, cần rời khỏi Tây Tạng rồi.

Như một viên đạn, Tiêu Đồng ngồi bật dậy giường, động tác sao mà nhanh
và linh hoạt, run run hỏi:

- Chúng ta phải đi thật sao?

- Cuối cùng anh có đi hay không? - Âu Dương Lan Lan đứng ưỡn người,
hỏi.

Tiêu Đồng lật đật bò xuống khỏi giường, vơ vội một số đồ đạc nhét vào va
ly như thể là đang sợ mình sẽ bị bỏ lại nơi này. Trong đầu anh một ý nghĩ
chợt thoáng qua: Không phải Lasha thì ắt phải là Bắc Kinh! Trong một
giây, anh có cảm giác là mình sắp về với ngôi nhà của mình.

Âu Dương Lan Lan được ưu tiên ngồi ở ghế trước còn ba người đàn ông
chen nhau trên chiếc băng sau, chiếc xe chậm chầm rời khỏi làng. Họ đi
theo con đường hơn một tháng trước đã đưa mọi người đến đây, vượt qua
một con sống cạn khô, qua thêm một hẻm núi rồi đi vào một vùng đất
hoang vu dường như chưa hề có dấu chân người. Thi thoảng họ mới bắt gặp
một vài chiếc lều lợp cỏ trống hoác, hoang phế; một vài cụm cây cỏ lưa
thưa, khô héo. Không một bóng trâu bò, ngựa dê; cũng không có một bóng
người. Chiếc xe lao thật nhanh bỏ lại đằng sau vùng cao nguyên hoang
lương và hiu hắt ấy. Tiêu Đồng ngồi ngắc ngứ, chật chội giữa hai người đàn
ông và xe thi thoảng phải dừng lại cho anh và Âu Dương Lan Lan nôn mửa.
Âu Dương Lan Lan thì nôn ra những thức ăn đã đưa vào bụng khi sáng còn
Tiêu Đồng thì nôn ra mật xanh mật vàng.

Cuối cùng thì họ cũng đến được thành phố Lasha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.