MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 655

Kiến Quân vẫn cười một cách khiêu khích:

- Đúng là không hút nữa chứ?

- Không hút nữa. - Lặng im giây lâu, Tiêu Đồng liếc nhìn Kiến Quân, nói -
Nhưng anh có không?

Kiến Quân lẳng lặng rút trong túi áo ra một chiếc hộp ném vào người Tiêu
Đồng rồi phủi mông bỏ đi. Tiêu Đồng chiếc nhìn chiếc hộp đang nằm gọn
trong lòng mình. Nó đang lấp lóa dưới nắng khiến anh phải nheo mắt lại.
Thì ra đó lại là chiếc hộp thuốc màu vàng vô cùng quen thuộc đối với anh.

Đêm ấy, anh nghe thấy Âu Dương Lan Lan và Kiến Quân cãi nhau ở dưới
lầu. Âu Dương Lan Lan chửi Kiến Quân là đồ giết người không thấy máu
vung, là đồ vô lương tâm. Thi thoảng mới có đôi câu phân trần của Kiến
Quân, rằng đó là do Tiêu Đồng cần và hỏi, lúc này cậu ta đã là con rể của
ông chủ, tôi không đưa không được. Những lời phân trần của gã bị tiếng
chửi của Âu Dương Lan Lan ngắt quãng, lấn át; bên cạnh đó còn có tiếng
khuyên bảo rất nhẹ nhàng của lão Hoàng. Tiêu Đồng ngồi một mình trong
phòng, lẳng lặng châm thuốc hút. Hút xong điếu thuốc, nước mắt anh bất
chợt trào ra. Anh không hận ai cả, anh chỉ hận chính mình. Tất cả đều do
chính anh. Anh tự sa vào con đường trụy lạc, anh tự tìm lấy thất bại và anh
tự hủy hoại chính mình. Tất cả đều do anh lý trí anh quá nhu nhược, tâm lý
anh quá thất thường. Những mơ ước lúc ban ngày, những giấc mộng về
đêm đã dần dần xa rời anh, anh cũng không theo đuổi nó được nữa bởi anh
đã quá mệt mỏi. Anh nằm im bất động và bên tai vẫn văng vẳng tiếng kêu
gào đầy hăm dọa của Âu Dương Lan Lan:

- Kiến Quân, anh hủy hoại Tiêu Đồng cũng là hủy hoại chính tôi. Sớm
muộn gì rồi anh cũng sẽ hối hận về chuyện này. Anh đừng vội đắc ý, chờ
cho đến khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ nói chuyện với anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.