MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 69

hai, hai thêm mắm thêm muối thành ba, cuối cùng sẽ là một vở hài kịch cho
mà xem. Nghĩ vậy, anh lắc đầu nói:

- Không được! Em chừng này tuổi, không giống như người cần phải có bạn
gái gấp chút nào cả.

- Sao lại không giống? Không phải là em đã có người yêu rồi hay sao?

- Thấy Uất, chuyện này là thầy nghe ai nói vậy?

Hình như Uất Văn Hoán đã có một chút giận dỗi:

- Đi một chuyến có gì đáng nói cơ chứ? Hơn nữa đây lại là vì lợi ích của
trường. Nhiều sinh viên muốn đi nhưng tôi không chọn. Tôi chọn em là vì
thấy những điều kiện của em rất đảm bảo. Thanh niên thời đại mới phải ra
dáng một chút để mọi người nhìn vào, phải là đại biểu cho trường chúng ta.
Tối nay em ăn mặc cho chỉnh tề một tí và nhận mình là nghiên cứu sinh của
Khoa Luật, nghe rõ chưa! Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Hai mốt phải không?
Cứ nói là hai mươi ba, hai mươi tư gì đó cũng được, nghe rõ chưa?

- Sau này người ta phát hiện ra em không phải là nghiên cứu sinh, họ sẽ bảo
là thầy lừa họ, liệu có ảnh hưởng gì đến công ty của thầy không?

Uất Văn Hoán trừng mắt lớn tiếng:

- Em vẫn cho rằng người ta muốn làm bạn với em nên để tâm điều tra
chăng? Chỉ một đêm nay, một bữa cơm, ăn xong thì hợp đồng kết thúc, ai
đi đường nấy, chuyện sau này em không phải lo. Thế nhé!

Vỗ lên vai Tiêu Đồng mấy cái như tất cả đã xong, Uất Văn Hoán bỏ đi.
Nhưng chỉ được mấy bước thì ông ta ngoáy đầu lại, dặn dò:

- À, tối nay ăn cơm Nhật nên phải ngồi trên thảm, phải cởi giày. Em nên
rửa sạch chân, mang đôi vớ mới, chớ để mùi chân thoảng đến mũi người ta.
Nghe rõ không!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.