MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 86

Buổi chiều, sau khi tan học, anh đang đá bóng cùng các bạn trong khoa thì
Uất Văn Hoán đến, đứng bên ngoài sân bóng đưa vẫy anh đến. Anh chạy
đến, cười hỏi:

- Thầy Uất, công việc đầu tư của thầy thành công rồi phải không? Thầy trả
ơn cho em bằng cái gì đây?

Đôi mắt Uất Văn Hoán lóe lên những tia nhìn hết sức kỳ lạ, hỏi:

- Cậu có biết người ta nói thế nào về cậu không?

- Biết - Tiêu Đồng nói với vẻ hài hước - Cô gái đã nói rằng: Không được
đâu, tôi không thích anh chàng ấy. Anh ta không khôi ngô tuấn tú, lại chẳng
có vẻ thú vị gì cả. Bố cô ta nói: Giám đốc Uất, Giáo sư Uất, thằng nhóc ấy
trông không được tí nào, thôi thì phải nhờ ông tìm đứa khác vậy. Tối này
hẹn gặp nhau ở nhà hàng nhé, thêm một bữa cơm nữa vậy! Ha! Ha! Ha!

Uất Văn Hoán cười lạnh:

- Cậu chỉ mới đoán đúng một nửa. Bố cô ta không thích cậu vì cho rằng cậu
quá trẻ, chỉ là một thằng nhóc, không thể quản lý nổi Lan Lan. Nhưng có
điều cậu không thể tưởng tượng được là, lần này Lan Lan lại biến vở kịch
này thành cuộc đời thực. Con bé nói cậu rất khá, bằng lòng làm bạn với
cậu. Vì chuyện này mà đêm qua hai bố con họ đã choảng nhau một trận ra
trò. Bố thì cương quyết không đồng ý, còn con thì gần như là nếu không lấy
cậu thì ở giá luôn. Cậu xem, chuyện này sao lại tiến triển đến mức ấy, cậu
mà làm quen với Lan Lan thật thì ông bố không oán trách tôi mới là chuyện
lạ.

Uất Văn Hoán nói một thôi khiến Tiêu Đồng đứng sững như trời trồng.
Anh không biết là thầy Uất đang đùa hay nói thật. Anh ngắt lời ông ta:

- Khoan đã, thầy Uất. Cô ta có thích em hay không thì mặc kệ cô ta, thầy
hãy tha cho em. Lần này em nhận nhiệm vụ cũng chỉ vì thầy. Thầy từng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.