MÃI MÃI TUỔI MƯỜI CHÍN - Trang 11

xe cao ngất: chiếc váy hẹp cản trở chị. Chị kêu anh:
- Quay mặt đi!
Và khi tiếng gót giầy vừa vang trên sàn gỗ, anh lập tức nhảy vào thùng xe.
Con đường vùn vụt lùi lại, bụi vôi phủ trắng xóa, Trêchiakov mở chiếc áo
va-rơi và choàng lên lưng hai người. Chiếc áo che đầu họ khỏi gió và họ
hôn nhau như điên.
- Ở lại đi anh! — chị nói.
Tim anh đập thình thịch, chực nhảy khỏi lồng ngực. Xe xóc dữ dội, răng họ
va vào nhau.
- Chỉ một ngày thôi...
Nhưng cả hai hiểu là họ chẳng còn gì hy vọng ngoài việc chia tay và không
bao giờ gặp lại nhau nữa. Bởi thế họ không sao rời nhau ra được. Xe họ
vượt qua một trung đội nữ. Từng hàng một, từng hàng một hiện lên khi bị
tụt lại vì chiếc ô tô, riêng chuẩn úy vẫn đều bước bên cạnh, miệng há ra
nhưng không nghe thấy tiếng hô, chỉ thấy bụi xộc vào miệng. Tất cả hiện
lên mồn một và rồi bị một đám mây vôi bao phủ.
Đến lối vào làng, chị nhảy xuống và biến mất mãi cùng với một cái vẫy tay
từ biệt. Tiếng chị từ xa còn vọng lại:
- Đừng đánh mất áo nhé!
Và chẳng mấy chốc sau đó cả anh cũng phải nhảy xuống.
Chiếc ô tô tải rẽ ngoặt nơi ngã ba. Anh ngồi bên vệ đường, hút thuốc và
chờ một chiếc xe khác cùng chiều. Anh thấy tiếc là mình không ở lại. Ngay
cả tên chị, anh cũng không hỏi. Mà tên họ thì để làm gì cơ nhỉ?
Trung đội nữ mà họ vừa phóng vút qua vẫn đều bước trong bụi đường.
- Trung đội... — khi cho trung đội giải tán, chuẩn ủy vẫn dậm chân tại chỗ.
— Đứng lại, đứng!
Các nữ chiến sĩ dừng lại, không một ai dậm chân đúng qui cách. Những
gương mặt đỏ như đồng thau dưới ánh mặt trời, những sợi tóc vương đầy
bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.