Cuối cùng họ cho phép được phát hỏa. Trêchiakov truyền lệnh bắn. Tiếng
nồ ầm ầm đằng sau, cứ như không phải pháo bắn, mà là họ đập một cái gì
đó rất nặng vào đất. Anh nín thở chờ tiếng nổ của mình, vì trận đánh này, vì
cả cuộc chiến tranh, chính lúc này đối với anh, chính nơi này, tiếng pháo nổ
cần phải bay vút lên. Bọn Đức — xạ thủ súng cối — bỗng nằm ẹp xuống
đất. Sau đó, chúng bắt đầu ngóc lên. Nhưng anh vẫn chưa thấy tiếng nổ.
Trêchiakov chỉnh đường ngắm, lệch về bên trái. Trong khi chờ Kưchin hô
«Bắn», vô tình anh trông thấy một người lính bộ binh rời khỏi góc nhà,
chạy qua đường, đôi ủng đóng cá sắt loang loáng. Loạt đạn súng máy cầy
dưới chân, hệt như kẻ vạch trong bụi. Người lính bộ binh ngã xuống.
- Bắn! — từ phía dưới vang lên. Đón bắt đường đạn bằng tai, anh thầm cầu
mong nó rơi chúng mục tiêu, và anh nhổm hẳn lên trên mái nhà mà không
nhận ra điều đó.
Bọn Đức nhất loạt nằm xuống, nhưng vẫn không thấy nổ tung lên. Anh liếc
nhìn ra chỗ người lính bộ binh ngã. Trống không. Không có ai. Nhưng
trong nhận thức anh không làm sao nối kết các ý nghĩ đó lại được: anh đã
nhìn thấy và lại quên đi.
Anh truyền lệnh lần thứ ba và mọi điều lại diễn ra như cũ. Người đẫm mồ
hôi, anh gọi bắn ba quả đạn, không những không trúng mục tiêu mà còn
không nghe thấy tiếng nổ. Anh đột ngột chỉnh lại đường ngắm. Trong khi
chờ đợi, từ trên cao, anh thấy sau nhà kho, sau chiếc xe kéo bên bờ tường,
một cái đầu nhô ra rồi cả đôi vai tên Đức. Hắn biến mất, rồi lại ngó
nghiêng. Trêchiakov nằm trên nóc nhà, tháo khẩu tiểu liên qua đầu. Dây
súng hất chiếc mũ calô xuống, anh chỉ kịp nhìn theo chiếc mũ đang từ từ
trượt xuống trên mái ngói xi măng.
Tên Đức lộ cả người ra. Nó không trông thấy ai, bèn luồn đến chỗ đồng
bọn. Người cúi gập lại, chân trái tập tễnh, bắt đầu chạy. Chỉ sợ để sổng,
Trêchinkov rê nòng súng theo. Anh siết cò, khi tên Đức hệt như cảm thấy
được, quay ngoắt người lại, phơi mặt ra. Nỗi sợ hãi và niềm vui sướng hèn
nhát cùng hiện trên mặt hắn: Thoát rồi, sống rồi! Và ngay lúc đó mặt nó
rung rung. Tên Đức bắt đầu ưỡn thẳng, thẳng mãi tấm lưng ăn đạn ra một