MÁI NHÀ XƯA - Trang 34

- Dì chịu khó quá. Dì đang khâu gì vậy?
Dì Anges đặt mảnh vải khâu dở xuống:
- Dì may quần áo cho mấy em cô nhi mặc. Ngồi rảnh dì kiếm việc ra làm
cho đỡ buồn vậy thôi.
- Hồi trẻ chắc dì đi nhiều nơi lắm, dì nhỉ?
Dì gật đầu, giọng nói thật hiền hòa:
- Phải, dì đã đi nhiều nơi lắm. Bề trên sai dì đi giúp nơi nào là dì đi nơi ấy.
Chắc con muốn hỏi chuyện dì để tìm một ý hướng phải không? Có nhiều cô
gái như con thường vẫn đến hỏi han về những công việc tông đồ dì đã làm.
Dì nhìn tôi dò xét:
- Có bao giờ con có ý định dâng mình cho Chúa không con?
Tôi bối rối nhìn dì:
- Dì... nói sao?
- Nghĩa là con có muốn làm một nữ tu như dì không?
Câu hỏi của dì thật đột ngột, có lẽ đó là thói quen thánh thiện của dì. Có thể
dì đã tìm thấy nguồn hạnh phúc vô biên trong cuộc đời tu trì nên gặp ai dì
cũng mong cho họ được thứ hạnh phúc siêu nhiên đó. Nhưng câu hỏi của dì
quả đã làm tôi bối rối.
Tôi sinh ra đã là con cái Chúa, vì cứ theo như lời cô tôi thuật lại và căn cứ
vào tấm ảnh thánh ghim trên mép chăn phủ bọc tôi thì cha mẹ tôi phải là
người ngoan đạo.
Trái lại cô tôi - người nuôi dưỡng tôi sau này - chỉ theo lễ giáo của tiền
nhân; thờ kính tổ tiên và chăm lo làm điều thiện chứ không theo hẳn một
tôn giáo nào. Ngày lễ Giáng sinh cô dắt tôi đi nhà thờ, hân hoan mừng ngày
Chúa ra đời. Tết đến, cô lại đi chùa lễ Phật và xin xâm. Cái đạo sống của cô
tôi, dạy tôi trở nên một người hiền lương, chứ không hẳn là tín đồ của một
đạo giáo. Tôi rất kính trọng các bậc tu hành. Họ là những người bỏ lòng
dục để sống cuộc đời siêu phàm, dâng hiến con người họ cho một lý tưởng
cao siêu. Giá ở vào một trường hợp khác, do một người khác hỏi tôi câu đó
chắc tôi đã lăn ra mà cười.
Nhưng đây lại là dì Anges.
Tôi ấp úng trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.