MÁI NHÀ XƯA - Trang 35

- Thưa dì, con chưa bao giờ nghĩ tới điều ấy, con chỉ đến đây để hỏi dì... về
những nơi dì đã đi.
Được dịp khơi lại những kỷ niệm xa xưa, dì kể lể:
- Ừ, dì đã săn sóc những người mắc bệnh phong ở Tuy Hòa, lên miền cao
nguyên giúp việc truyền giáo cho các người thượng Rhade, và về dạy học
cho một trường tiểu học ở Nghệ An.
- Dì ở Nghệ An lâu không?
- Lâu. Hồi đó địa phận Xã Đoài có mở một trường sở khá lớn. Dì phụ trách
dạy các em tiểu học được ba năm, thì chiến tranh nổi lên. Dì mới xuống tàu
vô trong này. Chuyến đó dì xuýt chết vì tai nạn.
- Dạ, con biết!
Tôi sợ dì đắm hồn trong kỷ niệm, rồi cứ mãi mê kể lể những điều tôi không
cần biết nên sốt ruột cắt ngang. Dì Anges thốt giọng ngạc nhiên:
- Con cũng biết vụ ấy à?
- Vâng, con biết, vụ chiếc tàu Bạch Phượng bị đắm trong một đêm giông
bão. Dì nói cho con nghe đi dì. Lúc ấy dì đi có một mình thôi phải không?
- Trên tầu còn đông người khác nữa con ạ.
- Không, con muốn hỏi là lúc ấy dì có cùng đi với ai nữa không?
- À, dì đi một mình. Nhưng khi lên tàu dì gặp dì Stephanie, người Hòa Lan.
Dì Stephaie đáp tàu từ Hải Phòng vào Saigon để chờ về nước.
- Có ai giao cho dì giữ dùm một đứa nhỏ nào không?
Dì Anges lắc đầu:
- Không, mà tại sao con hỏi dì như vậy?
Tôi nghẹn họng mất một lát, rồi mới gặng hỏi thêm:
- Nhưng trên tàu chắc có trẻ con nữa chứ dì nhỉ. Dì có săn sóc chúng
không?
Dì lắc đầu:
- Bọn con nít thì đã có cha mẹ chúng lo. Phần dì còn phải giúp dì Stephanie
vì dì ấy yếu quá, bị say sóng nằm liệt một chỗ.
Tôi thở dài, chán ngán, song vẫn cố vớt vát:
- Trên tàu, có cả người Việt mình, dì có tiếp xúc với họ không?
- Có chứ, nhưng ít thôi, vì dì không có thì giờ. Xem nào? Dì nhớ là đã có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.