MÁI NHÀ XƯA - Trang 36

nói chuyện với vợ chồng ông Võ quốc Oai quê ở Gò Công.
- Dì vừa nói đến ông bà Võ quốc Oai?
- Phải, bà ta là một thiếu phụ rất phúc hậu, còn ông ta là một thương gia
hay kỹ nghệ gia gì đó.
- Họ có con không dì?
- Hình như không có thì phải vì dì không nghe họ nói đến.
Tôi thở dài:
- Ồ!
Dì Anges trầm ngâm nghĩ ngợi; cũng như một số người cao niên thường
nhớ lại những việc đã qua, dì Anges tiếp:
- Dì nhớ có một cặp vợ chồng người Bắc. Người vợ ở vú cho một gia đình
nào đó, còn người chồng thì đâu như vô làm công nhân cho một đồn điền
của người Pháp ở trong này. Hai vợ chồng người này có bồng theo một đứa
bé.
- Một đứa bé?
- Ừ. Chị vợ luôn luôn ấp ủ đứa bé đó trên tay. Tội nghiệp, chẳng hiểu họ có
thoát khỏi tai nạn khủng khiếp ấy hay không?
- Dì không gặp lại họ sau vụ đắm tầu ấy à?
- Dì không nhớ nổi nữa. Lúc ấy mạnh ai người ấy lo. Dì luống cuống mê
loạn cả đi, chỉ biết là mình được sống sót khi được chuyển vào bờ.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo, dì mếu máo:
- Chỉ thương hại cho dì Stephanie. Dì ấy chìm luôn với chiếc tầu Bạch
Phượng.
Tôi đưa nhẹ tay vuốt lưng dì Anges như để trấn an dì. Nhưng tim tôi thì
nhảy loạn trong lồng ngực. Tôi tìm thấy sự vui mừng riêng biệt của tôi. Có
thế chứ! tôi đã tìm ra, tuy đó chỉ là một hy vọng mong manh, rằng tôi là
đứa con gái của một cặp vợ chồng bình dân người Bắc tên là Nguyễn Văn
Thành và Đõ thị Nuôi!
Tôi phải đi tìm ngay hai người và khi tìm ra thì tôi sẽ có một "mái nhà".
Tôi hình dung ngôi nhà gia đình tôi. Ngôi nhà nhỏ bé có hàng dậu bao
quanh. Dây bìm bìm leo kín bờ dậu điểm những bông hoa mầu tím nhạt.
Mẹ tôi là người đàn bà hiền hậu, cha tôi là người đàn ông chất phác, lam lũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.