là chỗ quen biết?
- Không, tình cờ tôi vấp phải anh ta, và đứng lại xin lỗi thôi.
Câu trả lời của tôi như giải tỏa được nỗi lo ngại của tên Chuột. Hắn hoan
hỉ:
- Cám ơn cô lắm. Xin chào cô.
- Chào ông.
Tôi rời khỏi cánh cổng xếp dành làm lối ra cho các hành khách, và trong
lúc số hành khách này lên xe về thị xã Phan Rang thì tôi âm thầm vòng vào
cửa chính, đặt chiếc valy nặng nề của tôi trước chỗ bán vé. Tôi lúng túng
hắng giọng:
- Mấy giờ thì có chuyến đi...
Nhân viên bán vé niềm nở, gỡ rối hộ tôi:
- Nha trang phải không? Tầu đang dồn chuyến. Còn 5 phút nữa thì chạy. Cô
lấy vé gay đi kẻo trễ.
Tôi mua vé, rồi hấp tấp ra sân ga.
***
Các hành khách đi Nha trang đang lũ lượt lên tầu. Tôi nhập bọn đi lẫn vào
với họ. Chương và người đàn ông có hỗn danh là "Chuột" chắc đã yên chỗ
trên tầu rồi, vì không thấy bóng họ dưới sân.
Cuộc hành trình làm tôi thấm mệt. Tuy nhiên, sau một đêm lắc lư với con
tàu, tôi được hưởng cái thú ngoạn cảnh dưới ánh bình minh. Cảnh sắc thiên
nhiên như bừng tỉnh sau một giấc ngủ triền miên nom thật đẹp. Chân mây
ửng hồng đẩy vòm trời lên cao và càng cao da trời càng biếc. Đoàn tàu lướt
nhanh, lúc băng qua những cánh đồng bát ngát, lúc xuyên đồi lượn theo các
triền núi quanh co. Một bên là biển. Nước biển xanh như màu ngọc bích,
loang loáng ánh dương huy. Mặt trời chiếu sáng những cánh buồm lững lờ
ngoài khơi, hoặc nhuốm vàng cồn cát trắng.
Phong cảnh gợi rất nhiều ý thơ, mà tiếc rằng tôi không phải là thi sĩ. Tôi chỉ
nhận ra đất nước của quê hương thật hữu tình. Giả như tôi không bận tâm
về mục đích tôi đang theo đuổi thì cuộc hành trình này sẽ làm tôi vui thú
biết bao.
Thỉnh thoảng tàu qua một khúc quanh, tôi thò đầu nhìn con tàu như một