MÁI NHÀ XƯA - Trang 58

bối rối. Bà Võ quốc Oai - bà mẹ Chương - cũng không kém ngạc nhiên:
- Mời cô ngồi.
Tôi kéo chiếc ghế cạnh đấy khép nép ngồi xuống, và vẫn chưa biết mở lời
ra sao.
- Cô... cô đến thăm tôi có chuyện gì không?
Nghe bà mẹ Chương hỏi như thế, tôi bỗng thấy bàng hoàng. Tôi hoảng hốt
với ý nghĩ: Chương chưa nói gì với mẹ về tôi sao?
Tý Việt đã giúp tôi thoát cơn bối rối:
- Má, đây là cô giáo mới của con mà. Nom chị ấy tức cười quá! Còn con nít
ghê má nhỉ.
- Đừng nói nhảm, con. Cô đây còn trẻ quá, chưa kèm dạy con được.
Quả như điều tôi dự đoán: thì ra Chương chưa nói gì về tôi thật! Tôi phải
bíu chặt vào thành ghế để khỏi chạy vội ra cổng...
Nhưng túi tôi đã cạn hết tiền. Tý Việt lại rất dễ thương và vẻ đẹp phúc hậu
của bà mẹ với mái tóc sớm điểm bạc trên khuôn mặt đượm u buồn bỗng
dưng làm tôi lưu luyến.
Tôi cố gắng nói:
- Thưa bà, chính anh Chương con trai của bà đã yêu cầu cháu đến kèm cho
bé Việt.
Nghe tôi nói vậy bà có vẻ như vừa ngỡ ngàng, lẫn thích thú:
- Chương! Cái thằng thật quái gở. Cô gặp con tôi ở đâu?
- Thưa, chúng cháu gặp nhau ngoài Trung, trong một nghĩa trang...
- Một nghĩa trang?
- Vâng. Cháu đang tìm việc làm mà anh Chương thì biết bà đang cần một
người kèm dạy bé Việt, nên anh có đề nghị với cháu...
- Vậy mà Chương nó chẳng nói gì cho tôi biết cả. Thằng điên thật! Ồ, mà
cháu đừng bối rối nghe cháu. Để bác hỏi lại Chương và suy nghĩ kỹ xem..
Trong lúc chờ đợi cháu cứ làm quen với Tý Việt đi.
Bà rời tấm ghế dài trở vào trong nhà với chiếc nạng chống.
Còn lại tôi với Tý Việt, tôi hỏi:
- Má em bị tai nạn xe cộ phải không?
Tôi liên tưởng đến tai nạn của cô tôi, nhưng Tý Việt lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.