MÁI NHÀ XƯA - Trang 60

hai người.
Ông Oai nói:
- Rắc rối quá! Đáng lẽ mình phải để tôi nói thẳng với thằng Chương.
- Khoan đã mình! Nó đang ở trong phòng; em thấy dáng điệu nó tội nghiệp
quá.
- Chẳng hiểu nó có những ý tưởng quái gở gì trong đầu? Mình có chắc nó
không gặp cô gái ấy ở Saigon không?
- Em tin nó nói thật. Nó vốn là thằng con ngay thẳng. Và cô gái kia nữa, coi
bộ đơn sơ, chân thật lắm. Mới thoạt nhìn cô ta sao em có cảm xúc kỳ lạ
lắm, mình à.
- Mình định giữ cô gái đó kèm Tý Việt hả?
- Em chưa tính sao hết. Trước hết là vì em không thể yên lòng giao phó con
mình cho một cô gái còn non nớt, thiếu kinh nghiệm kèm dạy được. Sau
nữa để tránh mọi rắc rối có thể xảy ra, em muốn biết rõ về gia cảnh cô ta
đã. Theo em biết, cô ta có một người cô ruột ở quận Phong Điền. Em nghĩ
mình nên giữ cô ta lại chờ tin của người cô đó xem sao.
- Dĩ nhiên, trong khi chờ đợi mình phải cho cô ấy tạm trú ít lâu... chớ
không lẽ đuổi cô ta ra đường. Nhưng có phải đấy là lý do duy nhất đã làm
em thay đổi ý kiến không?
- Không, đây là em theo ý của Chương thôi. Em có hỏi nó: "Tại sao con có
ý định kỳ cục như vậy?" Thì nó gượng gạo trả lời: "Má đang cần người
kèm dạy Tý Việt... còn cô ấy muốn kiếm việc làm... con thấy cô ta có vẻ
đứng đắn, thùy mị nên mới đề nghị cô ấy về giúp má." Rồi bỗng nhiên nó
nhìn thẳng mặt em, thú nhận: "Với lại cô ta làm con lưu ý vì cô ta có biết
qua chuyện chiếc tàu Bạch Phượng."
Ông Oai giật mình:
- Nó còn nói gì nữa không?
- Không. Nhưng khi nói câu ấy mặt nó tái đi... em tự hỏi...
Ít phút im lặng, rồi ông Oai thở dài;
- Đáng lẽ chúng ta phải cho Chương biết việc này từ lâu rồi.
- Vâng... mình nói đúng, chỉ tại em không đủ can đảm nên nới năn nỉ mình
khoan nói với nó, bởi vem thấy mọi sự đang êm xuôi tốt đẹp. Chứ em đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.