MÁI NHÀ XƯA - Trang 62

Bích Thuỷ

Mái nhà xưa

Đánh máy: canary

Chương XII

Bà Oai cất tiếng gọi, một chị giúp việc trẻ tuổi người tròn như cái hạt mít
chạy tới.
- Chị An, đây là cô Khánh. Chị dọn một phfong giúp tôi cho cô Khánh nhá.
Tôi mệt quá mà bà Tám lại mắc đi thăm con gái chưa về.
Tôi không dám hỏi gì hơn, im lặng theo mọi người vô nhà. Trong lúc bà
Oai mở tủ lấy mùng, mền cho chị ở đem sang phòng tôi. Ông Oai kéo riêng
tôi ra một chỗ hỏi:
- Hình như cô có biết chuyện chiếc tàu Bạch Phượng phải không?
- Dạ, cháu có nghe cô cháu thuật lại.
Ông Oai thở dài:
- Thực là một ngẫu hợp khá kỳ lạ. Tôi hiểu nỗi thắc mắc của thằng
Chương. Nhưng tôi yêu cầu cô điều này: là đừng bao giờ đả động đến vụ
đắm tàu ấy trước mặt nhà tôi... Hoặc nếu nhà tôi có gợi ra, thì cô cũng làm
ơn lảng sang chuyện khác hộ cho. Nhà tôi... bà ấy bị mất trong vụ đắm
tàu... một thân nhân mà chúng tôi yêu quí vô cùng.
- Có phải ông bà Nguyễn văn Thành không ạ?
- Sao? Bà cô của cô cũng nói đến vợ chồng anh Thành nữa à? Bà có quen
biết họ không?
- Thưa... không...
Đáng lẽ tôi phải bộc lộ bí ẩn của tôi ra, hay ít nữa, tôi phải nói: "Ông bà
Nguyễn văn Thành là cha mẹ của cháu, cháu không biết mặt mũi cha mẹ
của cháu ra sao, chỉ nghe nói có một thời gian đã ở đây với ông bà và cháu
nóng lòng muốn được nghe nói đến cha mẹ cháu..."
Nhưng tôi nghẹn lời không nói được. Trước mặt ông Oai tôi đâm ra rụt rè
và hơn nữa chỗ chúng tôi đứng, nơi chân cầu thang, không tiện cho tôi tâm
sự. Chị An đang bước tới, tay ôm một đống các thứ cần dùng.
Tôi trả lời câu hỏi của ông Oai:
- Đấy là anh Chương nói với cháu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.