MÀN ĐÊM - Trang 102

Mia chẳng ngại gì câu trách móc tế nhị đó, khi cả lớp chia cặp để

làm bài tập, nó dành phần nhiều thời gian để ngó chúng tôi và cười.
Qua mối kết nối, tôi cảm thấy Lissa ngày càng buồn bã vì hình ảnh
con cáo cứ lướt qua đầu óc cô.

“Đừng lo,” tôi bảo Lissa. “Tớ có một cách…”
“Này, Lissa,” bỗng ai đó chen ngang.
Cả hai chúng tôi ngẩng lên, Ralf Sarcozy vừa dừng lại bên bàn.

Thằng ranh khoe nụ cười ngu xuẩn vốn là “thương hiệu” của mình, tôi
cảm thấy nó đến đây vì một vụ thách đố của đám bạn.

“Nào, thừa nhận đi,” Ralf nói. “Chính mày đã giết con cáo. Mày

đang cố thuyết phục cô Kirova rằng mày đã bị điên, để mày lại có thể
thoát khỏi đây.”

“Cút mẹ mày đi,” tôi hạ giọng bảo nó.
“Mày đề nghị tao cút cùng mày để làm gì đó phải không?”
“Theo những gì tao nghe nói, thì mày có quái gì mà làm gì đó

đâu,” tôi phản lại.

“Ối cha,” Ralf nhạo báng. “Mày đã thay đổi nhiều quá. Như tao

còn nhớ thì mày đâu có kén chọn người để mày cởi đồ.”

“Và như tao còn nhớ, thì những người duy nhất mà mày từng

nhìn thấy cởi đồ là ở trên Internet.”

Ralf hếch đầu lên theo một kiểu kịch tính thái quá. “À, tao hiểu

rồi: đó là mày, phải không?” Nó nhìn Lissa, rồi nhìn ngược lại tôi.
“Con kia bắt mày giết con cáo, phải không? Đúng là kiểu ô môi quái
đản voo-ahhh!”

Một ngọn lửa bùng lên từ Ralf.
Tôi nhảy dựng lên và đẩy Lissa tránh ra - không dễ gì, vì chúng

tôi đang ngồi ở bàn, thành thử cả hai đều lăn xuống sàn. Các tiếng la ó
- đặc biệt là tiếng của Ralf - ầm ĩ lên trong lớp, cô Meissner chạy như
bay đi lấy bình cứu hoả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.