MÀN ĐÊM - Trang 104

Christian, người mà chẳng ai để mắt hoặc quan tâm tới. Chà, bây giờ
thì họ đã chú ý tới cậu ta rồi.

Sự thật là chẳng ai biết những câu thần chú tấn công, và dù rất

khoái cái vẻ kinh hoàng trên mặt Ralf, nhưng đột nhiên tôi nhận ra
rằng Christian thật sự, đích thực là một kẻ tâm thần.

“Liss,” tôi nói khi cùng Lissa đi ra khỏi lớp, “hãy nói với tớ là

cậu đã thôi qua lại với Christian rồi.”

Cảm giác tội lỗi thoáng qua mối kết nối đã cho tôi biết nhiều hơn

bất kỳ lời giải thích nào.

“Liss!” Tôi tóm lấy tay Lissa.
“Không nhiều lắm đâu,” Lissa nói với vẻ không thoải mái. “Cậu

ấy thực sự bình thường…”

“Bình thường? Bình thường?” Mọi người ở hành lang giương

mắt nhìn chúng tôi. Tôi nhận ra rằng mình đang hét toáng lên.
“Christian điên rồi. Cậu ta đốt Ralf. Tớ tưởng bọn mình đã quyết định
rằng cậu sẽ không gặp cậu ta nữa.”

“Cậu đã quyết định, Rose ạ. Không phải là tớ.” Giọng Lissa có

chút sắc bén mà lâu nay tôi không nghe thấy.

“Chuyện gì đang xảy ra thế? Các cậu có… cậu biết đấy?…”
“Không!” Lissa khăng khăng. “Tớ đã nói với cậu rồi. Chúa ơi!”

Cô bắn cho tôi ánh mắt ghê tởm. “Không phải ai cũng nghĩ - và hành
động - như cậu.”

Tôi sững lại trước những lời lẽ đó. Rồi tôi để ý thấy Mia đang đi

ngang. Nó chưa nghe được cuộc trò chuyện nhưng đã kịp nắm bắt âm
điệu. Một nụ cười cạnh khoé nở bừng trên mặt nó. “Rắc rối trên thiên
đường sao?”

“Cút đi tìm cái núm ti giả của mày, và ngậm mẹ nó mồm lại,” tôi

bảo Mia và chẳng buồn chờ lời đáp. Mia há hốc miệng, rồi ngậm lại
thành vẻ cau có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.