MÀN ĐÊM - Trang 115

Đúng lúc đó cánh cửa bật mở.
Chúng tôi nhảy bật ra xa khỏi nhau. Tôi đã sẵn sàng để xử lý một

người bạn học hay thậm chí là bà quản lý. Người tôi không sẵn sàng
để đối diện chính là Dimitri.

Dimitri xông vào phòng như thể anh đã nghĩ sẽ tìm thấy chúng

tôi, và trong khoảnh khắc khủng khiếp đó, khi Dimitri giận điên như
một cơn bão, thì tôi hiểu tại sao Mason lại gọi anh là một vị thánh. Chỉ
trong một chớp mắt, anh băng ngang qua phòng và tóm áo Jesse giật
phắt, gần như nhắc cậu bạn Moroi lên khỏi mặt đất.

“Tên cậu là gì?” Dimitri quát.
“J-Jesse, thưa thầy. Jesse Zeklos, thưa thầy.”
“Em Zeklos, em có được phép ở khu vực này của ký túc xá

không?”

“Không ạ, thưa thầy.”
“Em có biết các nguyên tắc về việc giao tiếp giữa nam và nữ ở

đây không?”

“Dạ có, thưa thầy.”
“Vậy thì tôi khuyên em nên ra khỏi đây nhanh hết mức có thể

trước khi tôi giao em cho một ai đó sẽ trừng phạt em đúng theo quy
định. Nếu tôi còn nhìn thấy em như thế này một lần nữa” Dimitri chỉ
vào nơi tôi đang co rúm lại, trang phục nửa mặc nửa cởi, trên đi-văng
“Tôi sẽ là người trừng phạt em. Và sẽ đau. Nhiều đấy. Em hiểu chưa?”

Jesse nuốt khan, mắt mở to. Chẳng còn chút nào của cái vẻ hiên

ngang mà bình thường cậu ta hay thể hiện. Tôi đoán là có những lúc
“bình thường” và rồi có lúc bị tóm chặt trong tay một anh chàng người
Nga thực sự trưởng thành, thực sự cao lớn, và thực sự tức giận. “Hiểu,
thưa thầy!”

“Thế thì đi ngay” Dimitri thả Jesse ra, và, nếu điều đó là có thể,

thì Jesse hình như biến khỏi phòng còn nhanh hơn cả lúc Dimitri lao
vào. Vị cố vấn của tôi quay sang tôi, mắt loé lên tia nguy hiểm. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.