MÀN ĐÊM - Trang 119

“Anh biết.”
“Việc đó có làm phiền anh không? Cậu ta có khiến anh nhớ tới

Ivan?”

“Anh cảm thấy thế nào không quan trọng. Bất kỳ chúng ta cảm

thấy thế nào cũng không quan trọng.”

“Nhưng nó khiến anh buồn phiền.” Mọi việc bỗng trở nên rất

sáng tỏ đối với tôi. Tôi có thể đọc được nỗi đau của Dimitri, dù rõ
ràng là anh đã rất nỗ lực để che giấu. “Anh bị tổn thương. Hằng ngày.
Phải không? Anh nhớ ông ấy.”

Dimitri tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể anh không muốn tôi đoán biết,

như thế tôi đã mở tung một phần bí mật của anh. Tôi đã nghĩ rằng
Dimitri là một anh chàng cứng rắn, xa cách, phản xã hội, nhưng có thể
anh giữ mình cách biệt khỏi mọi người để khỏi tổn thương nếu mất họ.
Cái chết của Ivan rõ ràng đã để lại một dấu ấn vĩnh viễn.

Tôi tự hỏi liệu Dimitri có cô đơn không.
Vẻ ngạc nhiên biến mất, và vẻ nghiêm túc thường thấy của

Dimitri quay lại. “Cảm giác của anh không quan trọng. Họ là ưu tiên
hàng đầu. Việc bảo vệ họ là ưu tiên.”

Tôi lại nghĩ tới Lissa. “Phải. Họ là ưu tiên.”
Một khoảng im lặng kéo dài, rồi Dimitri lại cất tiếng.
“Em bảo anh rằng em muốn chiến đấu, thực sự chiến đấu. Điều

này còn đúng không đấy?”

“Còn chứ. Chắc chắn.”
“Rose… anh sẽ dạy em, nhưng anh phải tin rằng em rất tận tâm.

Thực sự tận tâm. Anh không thể để em bị sao lãng bởi những chuyện
như thế này.” Dimitri ra hiệu quanh căn phòng. “Anh tin em được
không đây?”

Một lần nữa, tôi muốn khóc trước ánh mắt đó, trước sự nghiêm

túc trong lời đề nghị của anh. Tôi không hiểu làm sao Dimitri có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.