MÀN ĐÊM - Trang 130

“Có… có còn gì khác không?” Tôi lắp bắp.
Mason lắc đầu. “Không. Hẳn là cậu cần nguồn thông tin nguyên

bản, nhưng ở đây mình không có.”

“Cái gì nguyên bản?”
Một nụ cười chế giễu nở ra trên khuôn mặt Mason. “Cậu còn làm

gì khác ngoài việc chuyền giấy trong giờ học không? Chúng ta học về
thông tin nguyên bản hôm trước, trong lớp của thầy Andrews mà. Đó
là những cuốn sách ra đời khoảng thời điểm mà cậu muốn nghiên cứu.
Những cuốn sách bậc hai đều được viết bởi những người sống ở thời
hiện tại. Cậu sẽ có thông tin tốt hơn nếu cậu tìm được thứ do chính
Vladimir viết. Hoặc do người nào thực sự quen ngài viết.”

“Hơ. Thôi được. Giờ thì cậu là gì đây, chắc là thiên tài hả?”
Mason thụi nhẹ vào cánh tay tôi. “Mình chú ý, chỉ thế thôi. Cậu

thì quá lơ đãng. Cậu bỏ lỡ đủ thứ,” Mason lo lắng mỉm cười. “Với cả
nghe này… mình thực sự xin lỗi vì những gì mình nói lúc nãy. Mình
chỉ…”

Ghen tuông, tôi đã nhận ra. Tôi có thể nhìn thấy trong mắt

Mason. Làm sao mà tôi lại chưa từng để ý đến điều này cơ chứ? Cậu
ta phát điên vì tôi. Có lẽ tôi lơ đãng thật.

“Không sao mà, Mase. Quên chuyện đó đi,” tôi mỉm cười. “Và

cảm ơn cậu vì đã tìm thông tin.”

Mason mỉm cười lại, và tôi đi vào trong, thấy buồn vì mình

không có cùng cảm giác về cậu ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.