MÀN ĐÊM - Trang 128

“Chẳng có gì xảy ra cả,” Cô Karp nói bằng giọng khẩn thiết, đôi

mắt trông rất hoang dại. “Em nghe cô nói không? Không có gì cả. Và
em không được kể cho bất kỳ ai - bất kỳ ai - về những gì em thấy. Cả
hai bọn em. Hứa với cô đi. Hứa với cô rằng bọn em sẽ không bao giờ
nhắc đến chuyện này nữa.”

Lissa và tôi trao đổi những cái liếc mắt thiếu thoải mái. “Thôi

được,” cô càu nhàu.

Cái siết tay của cô Karp lỏng ra một chút. “Và đừng bao giờ làm

thế nữa. Nếu em tiếp tục, bọn họ sẽ biết. Bọn họ sẽ cố gắng tìm được
em.” Cô quay sang tôi. “Em không được để cho bạn ấy làm thế.
Không bao giờ nữa.”

Trên sân, bên ngoài ký túc xá tôi ở, có ai đó đang gọi tên tôi.
“Này, Rose? Mình gọi cậu đấy, phải đến cả trăm lần rồi.”
Tôi quên cô Karp và con quạ, liếc về phía Mason, hình như cậu ta

bắt đầu đi cùng tôi về ký túc xá trong khi tôi đang lơ mơ ở tận đẩu
đâu.

“Xin lỗi,” tôi lẩm bẩm. “Mình điên rồi. Chỉ là… ừm, mệt quá.”
“Tối qua hưng phấn quá hả?”
Tôi nhíu mắt nhìn Mason. “Chẳng có điều gì mà mình không

chịu được.”

“Mình đoán thế,” Mason cười, dù nghe giọng không thích thú

cho lắm. “Nghe như là Jesse không chịu được.”

“Cậu ta cũng tạm mà.”
“Đấy là cậu nói thế. Nhưng cá nhân mình thì nghĩ cậu có sở thích

tồi quá.”

Tôi dừng bước. “Còn mình thì không nghĩ đó là chuyện của cậu.”
Mason bực tức nhìn đi chỗ khác. “Cậu đã làm cho nó trở thành

chuyện của cả lớp.”

“Này, mình đâu có cố tình làm thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.