MÀN ĐÊM - Trang 127

Lissa quỳ xuống, vẻ cảm thương tràn ngập trên khuôn mặt. Tôi

chẳng ngạc nhiên, vì lúc nào mà Lissa chẳng có tình yêu đối với động
vật. Cô đã lên lớp cho tôi nhiều ngày liền sau khi tôi làm chủ mưu của
vụ đánh nhau chuột-cảnh-và-ốc-mượn-hồn đáng xấu hổ. Tôi đã coi
trận chiến ấy là thử thách các đối thủ xứng đáng. Còn cô coi nó là đối
xử tàn bạo với động vật.

Lissa sững sờ, rồi duỗi tay về phía con quạ.
“Liss!” Tôi kêu lên kinh hoàng. “Nhỡ nó có bệnh thì sao.”
Nhưng bàn tay Lissa cứ vươn ra như thể chẳng nghe thấy lời tôi.

Cô Karp đứng im như một bức tượng, khuôn mặt quá trắng trông như
ma. Những ngón tay của Lissa vuốt lên đôi cánh con quạ.

“Liss,” tôi lặp lại, bắt đầu tiến về phía Lissa để kéo cô lại. Đột

nhiên, một cảm giác kỳ lạ ào qua đầu tôi, một cảm xúc ngọt ngào đẹp
đẽ và đầy sức sống. Cảm xúc quá mãnh liệt, khiến tôi đứng khựng lại.

Rồi con quạ cử động.
Lissa kêu lên một tiếng nho nhỏ và rụt tay về. Cả hai chúng tôi

đều trợn mắt nhìn chằm chằm.

Con quạ đập cánh, từ từ đứng thẳng lên cho thăng bằng. Trong

khi cố gắng làm điều đó, nó quay về phía chúng tôi, găm vào Lissa
một ánh mắt hơi quá thông minh so với một con chim, mắt nó nhìn
thẳng vào mắt Lissa, và tôi không thể đọc được phản ứng của cô qua
mối kết nối. Cuối cùng, con quạ thôi không nhìn nữa và tung mình lên
không trung, đôi cánh mạnh mẽ đưa nó bay đi.

Gió khua lá xào xạc là âm thanh duy nhất còn lại.
“Ôi Chúa ơi,” Lissa thở hổn hển. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Biết chết liền,” tôi nói, giấu đi nỗi khiếp sợ.
Cô Karp sải chân lên trước và tóm lấy cánh tay Lissa, ép cô quay

lại để họ đối mặt với nhau. Tôi sán ngay lại gần, sẵn sàng hành động
nếu cô Karp Khùng định làm bất kỳ điều gì, cho dù tôi rất sợ việc hạ
một giáo viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.