MÀN ĐÊM - Trang 126

“Các em nghĩ là không ai để ý khi đến nửa lớp vắng mặt hả?” sau

một lúc, cô Karp hỏi.

“Nửa lớp ấy ạ?”
“Xem ra khá nhiều học sinh chọn ngày hôm nay để trốn học. Hẳn

là do thời tiết tốt. Con sốt mùa xuân”.

Lissa và tôi lê bước đi theo. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái

khi ở gần cô Karp, kể từ lần cô làm lành hai bàn tay tôi. Hành vi kỳ
quái, hoang tưởng của cô tạo ra một ấn tượng lạ lùng đối với tôi - lạ
hơn nhiều so với trước kia. Thậm chí là đáng sợ nữa. Gần đây, tôi
không thể nhìn cô mà không soi vào những dấu vết ở trán cô. Mái tóc
màu đỏ sẫm thường che được chúng, nhưng không phải lúc nào cũng
vậy. Đôi khi có những dấu vết mới, đôi khi những dấu cũ lại mờ đi
như chẳng có gì cả.

Một âm thanh rung động kỳ lạ vang lên phía bên phải tôi. Cả ba

chúng tôi dừng bước.

“Một bạn cùng lớp của các em, cô có thể tưởng tượng ra như

thế,” Cô Karp lầm bầm, quay về phía tiếng động.

Nhưng khi tới địa điểm đó, chúng tôi thấy một con chim lớn màu

đen đang nằm trên mặt đất. Chim - và hầu hết các loài động vật -
chẳng gây hứng thú gì với tôi, nhưng ngay cả tôi cũng phải ngưỡng
mộ ngắm nghía bộ lông đen mượt và cái mỏ sắc bén của nó. Hắn là nó
đủ sức mổ lòi mắt người ta trong ba mươi giây, nếu không phải rõ ràng
là nó sắp chết. Run lên yếu ớt thêm một lần, rồi cuối cùng, con chim
cũng nằm im.

“Cái gì thế? Một con quạ thì phải?” Tôi hỏi.
“Quá to,” Cô Karp nói. “Giống quạ lớn đây.”
“Nó chết rồi sao?” Lissa hỏi.
Tôi nhìn săm soi. “Ừ. Rõ ràng là chết rồi. Đừng động vào nó.”
“Có lẽ nó bị một con chim khác tấn công,” Cô Karp nhận xét.

“Đôi khi bọn chúng đánh nhau vì lãnh thổ và nguồn thức ăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.