MÀN ĐÊM - Trang 142

Natalie nhảy lên phải đến ba mét. Tôi khá tin rằng từ vựng của

Natalie về những câu chửi thề hầu như chỉ bao gồm “ối trời” và “khốn
kiếp”.

“Mình đã băn khoăn không biết cậu ở đâu.” Lissa nói.
Natalie nhìn qua lại giữa hai chúng tôi, chợt hơi xấu hổ vì đang

đứng ngay giữa “đội những người bạn thân nhất đáng mơ ước.” Cô
ngại ngùng vén mấy sợi tóc lộn xộn ra sau tai. “Vậy thì… mình nên đi
tìm bố đây. Hẹn gặp lại các cậu trong phòng.”

“Hẹn gặp lại,” Lissa nói. “Và xin cảm ơn.”
Natalie nhanh chóng chạy đi.
“Cậu ta thực sự gọi ông ấy là ‘Bố’ à?”
Lissa liếc tôi sắc bén. “Để Natalie yên. Cậu ấy rất tốt.”
“Thực ra là đúng thế. Tớ đã nghe Natalie nói, và mặc dù rất ghét

phải thừa nhận điều này, nhưng chẳng có gì trong lời cậu ấy đáng để
tớ lôi ra làm trò cười cả. Mọi điều đều đúng.” Tôi ngừng lại. “Tớ sẽ
giết mụ, cậu biết đấy. Nữ hoàng ấy, không phải Natalie. Kệ mẹ bọn
giám hộ. Tớ sẽ làm. Mụ ta không thể thoát được vụ này đâu.”

“Chúa ơi, Rose! Đừng nói thế. Họ sẽ bắt cậu vì tội mưu phản. Bỏ

qua đi.”

“Bỏ qua? Sau những gì mụ ta nói với cậu? Trước mặt tất cả mọi

người?”.

Lissa không đáp, thậm chí cũng không nhìn tôi. Thay vào đó, cô

lơ đãng nghịch nghịch cành của một bụi cây xộc xệch đang ngủ đông.
Ở cô có cái vẻ yếu đuối mà tôi đã nhận ra và lo sợ.

“Này.” Tôi hạ thấp giọng. “Đừng đeo bộ mặt như thế. Mụ ta

chẳng biết mình đang nói về cái gì đâu, được chưa? Đừng để vụ này
nhấn chìm cậu. Đừng làm bất kỳ điều gì mà cậu không nên làm.”

Lissa liếc lại phía tôi. “Chuyện đó sẽ lại xảy ra, phải không?” cô

thì thầm, bàn tay vẫn đang nắm chặt cành cây bắt đầu run lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.