MÀN ĐÊM - Trang 145

Những lời đe doạ trống rỗng. Tôi ngả người về phía trước, giở

giọng hăm doạ hết mức có thể, trong tâm trạng hiện thời của tôi thì
việc đó chẳng khó lắm. “Sao? Cứ thử động vào tao đi rồi biết.”

Tôi biết là Mia sẽ làm thế. Tôi muốn nó làm thế. Lúc này chúng

tôi không cần mối thù vớ vẩn với Mia trong cuộc sống của mình. Nó
đúng là một thứ gây sao lãng, vướng chân vướng cẳng - một thứ mà
tôi rất muốn đấm cho ngay lập tức.

Nhìn vượt qua Mia, tôi thấy Dimitri bước vào vườn, mắt đang

tìm kiếm thứ gì đó - hay ai đó. Tôi biết là ai rồi. Trông thấy tôi,
Dimitri rảo bước tới, chuyển sự chú ý ngay khi bắt gặp một đám đông
tụ tập xung quanh chúng tôi. Các giám hộ có thể ngửi thấy mùi một
cuộc chiến từ cách xa cả dặm. Tất nhiên, cuộc chiến này thì đứa trẻ
sáu tuổi cũng ngửi thấy.

Dimitri đứng cạnh tôi và khoanh tay. “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Chắc chắn ạ, thưa Giám hộ Belikov.” Tôi vừa nói vừa mỉm cười,

dù đang tức tối. Thậm chí là giận điên lên. Cuộc chạm trán với Mia
chỉ khiến tâm trạng Lissa tồi tệ hơn. “Bọn em đang trao đổi mấy câu
chuyện gia đình. Anh nghe chuyện về gia đình Mia bao giờ chưa ạ?
Rất hấp dẫn.”

“Thôi,” Mia nói với đám “tuỳ tùng” của mình. Nó dẫn cả bọn đi,

nhưng không quên quăng cho tôi một ánh mắt ớn lạnh cuối cùng. Tôi
chẳng cần phải đọc được tâm trí của Mia thì mới biết ánh mắt đó nói
gì. Chuyện này chưa xong đâu. Mia sẽ cố ăn thua đủ với một hoặc cả
hai chúng tôi. Được thôi. Cứ tiếp đi, Mia.

“Anh phải đưa em về ký túc,” Dimitri cộc lốc. “Em không định

gây sự đánh nhau đấy chứ, hả?”

“Tất nhiên là không ạ,” tôi đáp, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ô

cửa trống trơn mà Mia vừa chui qua và biến khỏi. “Em không gây sự
đánh nhau ở nơi mọi người có thể nhìn thấy.”

“Rose,” Lissa rên lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.