MÀN ĐÊM - Trang 157

nhắm chặt mắt lại, chỉ trong một khoảnh khắc, rồi lại mở mắt ra. “Mọi
người đang nói về chúng ta đấy.”

“Tớ biết. Kệ họ.”
“Tớ ghét như thế,” Lissa giận dữ nói. Một làn sóng tăm tối trào

lên trong cô và xuyên qua mối kết nối. Nó khiến tôi co người lại. Cô
bạn thân nhất của tôi vốn vô tư, tốt bụng, và không có những cảm xúc
loại này. “Tớ ghét tất cả các chuyện buôn dưa. Quá ngu ngốc. Làm sao
bọn họ lại nông cạn như thế được?”

“Kệ họ,” tôi lặp lại, dỗ dành. “Cậu đủ thông minh để không chơi

với bọn họ nữa mà.”

Nhưng càng lúc càng khó mặc kệ thiên hạ. Tiếng xì xào và những

cái liếc mắt ngày một tăng lên. Trong giờ học hành vi động vật, tình
hình trở nên rất tệ, tôi thậm chí không tập trung được vào môn học ưa
thích hiện tại của mình. Cô Meissner bắt đầu nói về sự tiến hoá và
sống sót của những con vật phù hợp nhất, và loài vật tìm bạn có gien
tốt như thế nào. Những điều này mê hoặc tôi, nhưng ngay cả cô
Meissner cũng thấy khó chuyên tâm với nhiệm vụ, vì cô cứ phải quát
để học sinh im lặng và chú ý.

“Có chuyện gì đó đang xảy ra,” tôi bảo Lissa vào giữa các tiết

học. “Tớ chẳng biết cụ thể, nhưng bọn họ đang có đề tài mới.”

“Có thứ khác sao? Ngoài việc nữ hoàng ghét tớ? Còn có gì nữa?”
“Giá mà tớ biết được.”
Đến Nghệ thuật Slavơ, tiết học cuối cùng của ngày, thì mọi thứ

cũng trở nên sáng tỏ. Sự việc bắt đầu khi cả lớp đang làm các phần bài
riêng, bỗng một thằng mà tôi hầu như không quen đưa ra cho tôi một
lời gợi ý rất lộ liễu và gần như tục tĩu. Tôi đáp lại tử tế, cho nó biết
chính xác những gì nó có thể làm với lời đề nghị của mình.

Nó chỉ cười váng lên. “Thôi nào, Rose. Mình đổ máu vì cậu đấy.”
Những tiếng cười khúc khích to dần. Mia ném cho chúng tôi ánh

mắt cay độc. “Đợi đã nào, chính Rose mới là người đổ máu chứ, đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.