MÀN ĐÊM - Trang 158

không?”

Lại có thêm những tràng cười. Sự thật như tát vào mặt tôi. Tôi

kéo giật Lissa ra chỗ khác. “Bọn họ biết rồi.”

“Biết cái gì?”
“Về bọn mình, về cách mà cậu… cậu biết đấy, cách mà tớ cho

cậu ăn khi bọn mình đi trốn.”

Lissa há miệng. “Làm sao họ biết?”
“Cậu nghĩ là làm sao? ‘Cậu bạn’ Christian của cậu đấy.”
“Không,” Lissa cứng rắn nói. “Cậu ấy sẽ không làm thế đâu.”
“Còn ai khác biết nữa đâu?”
Lòng tin vào Christian loé lên trong mắt Lissa và trong mối kết

nối của chúng tôi. Nhưng cô không biết những gì tôi biết. Cô không
biết là tối qua tôi đã xỉ vả Christian, đã khiến cậu ta nghĩ rằng mình bị
Lissa ghét bỏ. Thằng đó rất khó lường. Phơi trần bí mật lớn nhất của
chúng tôi - hừm, một trong những bí mật lớn nhất - sẽ là một đòn trả
thù thích đáng. Chưa chừng chính cậu ta đã giết con thỏ. Dù gì, con
thỏ ấy cũng chết chỉ vài giờ sau khi tôi đuổi Christian đi.

Không đợi nghe Lissa phản đối, tôi lao tới phía bên kia của

phòng, nơi Christian đang ngồi học một mình, như mọi khi. Lissa đi
ngay sau tôi. Chẳng quan tâm rằng liệu mọi người có nhìn mình
không, tôi nghiêng qua bàn về phía Christian, gí mặt tôi chỉ cách mặt
cậu ta chừng vài centimet.

“Tôi sẽ giết cậu.”
Mắt Christian phóng về phía Lissa, ánh lên một thoáng le lói

khao khát, rồi vẻ giận dữ bao phủ khuôn mặt cậu ta. “Tại sao? Đó kiểu
như là chứng chỉ thêm cho giám hộ à?”

“Bỏ cái thái độ ấy đi,” tôi cảnh cáo, gằn giọng thấp xuống. “Cậu

đã nói ra. Cậu đã tiết lộ việc Lissa phải ăn nhờ vào tôi.”

“Nói với Rose đi,” Lissa cuống quýt nói. “Bảo Rose rằng cậu ấy

nhầm rồi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.