MÀN ĐÊM - Trang 156

Cô y tá rất cao, ngay cả đối với Moroi, với đôi mắt nâu phúc hậu.

“Bạn ấy sẽ không ở một mình. Cô sẽ ở lại với bạn ấy.”

Tôi nghi ngờ nhìn cô.
“Cô hứa.”
Trở lại phòng mình, đến lượt tôi sụp xuống. Nỗi sợ hãi và kích

động khiến tôi mệt lử, trong một khoảnh khắc, tôi ước giá như mình
có một cuộc sống bình thường và một người bạn thân bình thường.
Ngay lập tức, tôi gạt ý nghĩ đó đi. Chẳng có ai là bình thường cả,
không thực sự bình thường. Và tôi chưa bao giờ có một người bạn tốt
hơn Lissa… nhưng mà, đôi khi khó khăn thật đấy.

Tôi ngủ nặng nề đến tận sáng, rồi tới lớp học đầu tiên trong tâm

trạng ngập ngừng, lo lắng rằng câu chuyện tối hôm qua đã lan truyền
khắp nơi. Hoá ra, mọi người nói chuyện về tôi hôm qua, nhưng sự
chú ý của họ chỉ tập trung vào nữ hoàng và buổi tiếp tân. Họ không
biết gì về con thỏ. Thật khó tin, tôi gần như đã quên béng vụ đó. Bởi
nó bỗng tỏ ra quá nhỏ nhặt so với việc có kẻ gây ra một vụ nổ máu me
trong phòng Lissa.

Nhưng, khi ngày tiếp tục trôi, tôi để ý thấy một điều quái lạ. Mọi

người không còn nhìn Lissa quá nhiều nữa. Họ bắt đầu nhìn tôi. Sao
cũng được. Phớt lờ họ, tôi đi tìm khắp nơi và thấy Lissa sắp ăn xong,
nhờ một người cung cấp. Cảm giác kỳ cục thường gặp lại bao trùm tôi
trước cảnh miệng Lissa áp vào cổ người cung cấp, uống máu anh ta.
Một dòng máu chảy xuống cổ anh, nổi bật trên làn da trắng xanh.
Những người cung cấp, dù là người thường, nhưng cũng trắng xanh
gần như Moroi vì bị mất máu nhiều. Anh ta chẳng buồn để ý, bởi còn
đang mê mẩn do cơn phê của vết cắn. Chìm đắm trong ghen tỵ, tôi
quyết định rằng mình cần được điều trị thôi.

“Cậu ổn chứ?” Tôi hỏi Lissa trên đường đến lớp. Cô mặc áo dài

tay, cố tình che đậy cổ tay.

“Ừ… tớ vẫn liên tục nghĩ về con thỏ đó… Thật kinh khủng. Tớ

cứ nhìn thấy nó trong đầu óc mình. Cả những gì tớ làm nữa.” Lissa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.