MÀN ĐÊM - Trang 163

Tò mò hơn bao giờ hết, tôi bước ra ngoài. Lissa đứng đó. Lẽ ra

tôi đã phải cảm thấy khi cậu ấy ở gần như thế, nhưng chính các cảm
xúc ngoài tầm kiểm soát của tôi đã che lấp những cảm xúc của Lissa.
Không nói lời nào, Lissa choàng tay ôm lấy tôi và giữ chặt tôi một lúc.
Tôi phải gắng kiềm chế để không khóc tiếp. Khi chúng tôi rời nhau ra,
Lissa nhìn tôi bằng đôi mắt bình tĩnh, điềm đạm.

“Tớ xin lỗi,” Lissa nói.
“Không phải lỗi của cậu. Rồi sẽ qua thôi.”
Rõ ràng Lissa không tin điều đó. Tôi cũng vậy.
“Đấy là lỗi của tớ,” Lissa nói. “Nó làm thế để chơi lại tớ.”
“Nó?”
“Mia. Jesse và Ralf không đủ thông minh để tự nghĩ ra một

chuyện như thế. Cậu đã tự nói rồi đấy: Jesse quá sợ Dimitri nên không
dám ba hoa nhiều về chuyện đã xảy ra. Vậy tại sao lại đợi đến lúc
này? Sự việc diễn ra được một thời gian rồi mà. Nếu muốn để lộ
chuyện, thì hẳn cậu ta đã làm từ hồi ấy rồi. Mia gây nên chuyện này để
trả đũa việc cậu nói về bố mẹ nó. Tớ không biết Mia sắp xếp ra sao,
nhưng nó chính là đứa khiến cho Jesse và Ralf nói những điều như
thế.”

Bằng bản năng của mình, tôi nhận rằng Lissa đã đúng. Jesse và

Ralf chỉ là công cụ, Mia mới là đạo diễn.

“Bây giờ chẳng làm được gì,” tôi thở dài.
“Rose…”
“Quên chuyện đó đi, Liss. Sự đã rồi, hiểu không?”
Lissa lặng lẽ nhìn tôi vài giây. “Tớ không thấy cậu khóc từ rất lâu

rồi.”

“Tớ không khóc.”
Một cảm giác đau nhói và thương cảm đập mạnh vào tôi qua mối

kết nối.

“Nó không thể làm thế này với cậu,” Lissa giận dữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.