MÀN ĐÊM - Trang 162

thôi. Tôi muốn gạt nụ cười khinh khỉnh đó khỏi mặt Ralf.

Nhưng dù có là một thằng khốn hay không, thì Ralf cũng nói

đúng. Nếu tôi chạm đến bọn chúng nó, cô Kirova sẽ đuổi học tôi ngay
trong chớp mắt. Và nếu tôi bị đuổi, Lissa sẽ còn lại một mình. Hít một
hơi thở sâu, tôi đưa ra một trong những quyết định khó khăn nhất đời
mình.

Tôi bỏ đi.
Phần còn lại của ngày hôm đó thật khốn khổ. Vì rút lui khỏi cuộc

chiến, coi như tôi tự đặt mình làm tâm điểm chế nhạo của tất cả mọi
người. Những chuyện buôn dưa và những lời thì thầm càng to hơn.
Mọi người công khai nhìn chằm chằm vào tôi. Rồi cười. Lissa cứ cố
nói chuyện, cố an ủi tôi, nhưng tôi phớt lờ cả cậu ấy. Tôi ngồi trong
các giờ học còn lại như một xác chết, rồi lao đi luyện tập với Dimitri
nhanh hết mức có thể. Dimitri nhìn tôi vẻ thắc mắc nhưng không hỏi
câu nào.

Sau đó, khi còn lại một mình trong phòng, tôi khóc, lần đầu tiên

trong rất nhiều năm.

Khi đã trút được những đau đớn ra khỏi đầu óc, tôi vừa định mặc

đồ ngủ vào thì nghe có tiếng gõ cửa. Dimitri. Anh quan sát khuôn mặt
tôi rồi liếc đi chỗ khác, rõ ràng nhận ra rằng tôi đã khóc. Tôi cũng thấy
rằng những lời xì xào cuối cùng đã đến tai anh. Anh ấy đã biết.

“Em ổn chứ?”
“Em ổn hay không cũng không quan trọng, anh nhớ chứ?” Tôi

ngẩng lên nhìn anh. “Lissa có ổn không? Chuyện này sẽ rất khó khăn
cho cậu ấy.”

Một vẻ hài hước lướt qua khuôn mặt Dimitri. Tôi nghĩ anh ngạc

nhiên vì vào lúc như thế này mà tôi vẫn lo lắng cho Lissa. Anh ra hiệu
cho tôi đi theo và dẫn tôi ra một lối cầu thang ở phía sau, lối đi thường
bị khoá đối với học sinh. Nhưng tối nay nó lại mở, và anh chỉ tôi ra
ngoài. “Năm phút,” anh cảnh báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.