MÀN ĐÊM - Trang 171

Tôi nhìn xuống tay mình. Hai bàn tay đã phải chịu khổ hàng tuần

rồi, và ngày hôm nay chỉ khiến chúng trông thảm hơn. Hơi lạnh làm
da tôi khô và nứt nẻ, ở một số chỗ còn thực sự ứa máu, lại có những
chỗ phồng rộp lên. “Em không có. Em chẳng bao giờ cần đến găng tay
ở Portland.”

Dimitri lại nguyền rủa và ra hiệu cho tôi đến chỗ một chiếc ghế

trong khi anh đi lấy bộ đồ sơ cứu. Dùng khăn ướt để lau máu, Dimitri
cục cằn bảo tôi, “Bọn anh sẽ kiếm cho em.”

Trong khi Dimitri chữa trị, tôi nhìn xuống đôi bàn tay bị tàn phá

của mình. “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, phải không?”

“Của cái gì?”
“Em. Biến thành Alberta. Chị ấy… Và tất cả các nữ giám hộ

khác. Họ đều cứng rắn và đủ thứ. Chiến đấu, luyện tập, luôn ở ngoài
trời - họ không còn xinh đẹp nữa.” Tôi ngừng lại. “Cuộc sống… cuộc
sống này. Nó tàn phá họ. Ngoại hình của họ, ý em là thế.”

Dimitri ngập ngừng một chút rồi ngẩng lên nhìn tôi. Đôi mắt nâu

ấm áp quan sát tôi, và ngực tôi thắt lại. Khỉ thật. Tôi phải ngừng cảm
thấy thế này khi ở bên cạnh anh. “Điều đó sẽ không xảy ra với em. Em
quá…” Dimitri lục lợi tìm từ ngữ hợp lý, và trong đầu mình, tôi cũng
thử đủ mọi khả năng. Giống một nữ thần. Gợi cảm và nóng bỏng. Rồi
Dimitri bỏ cuộc, và chỉ nói đơn giản, “Điều đó sẽ không xảy ra với
em.”

Dimitri quay lại tập trung sự chú ý vào đôi tay tôi. Liệu anh ấy

có… liệu anh ấy có nghĩ rằng tôi xinh đẹp? Tôi chưa bao giờ nghi ngờ
những phản ứng mà tôi gây ra cho các chàng trai trạc tuổi mình,
nhưng với Dimitri thì tôi không biết. Cảm giác thắt nghẹn trong ngực
lại rộn lên.

“Điều đó đã xảy ra với mẹ em. Bà từng rất đẹp. Em đoán là bà

vẫn đẹp, gần như thế. Nhưng không phải như trước đây.” Tôi cay đắng
nói thêm. “Lâu rồi em không gặp mẹ. Có lẽ trông bà cũng hoàn toàn
khác rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.