MÀN ĐÊM - Trang 172

“Em không thích mẹ mình,” Dimitri nhận xét.
“Anh để ý thấy hả?”
“Em chẳng biết mấy về bà.”
“Đó chính là vấn đề. Bà đã bỏ em. Bà bỏ mặc em cho học viện

nuôi lớn.”

Làm sạch những vết thương hở trên tay tôi xong, Dimitri lấy một

bình sáp và bắt đầu thoa nó vào những vùng da thô ráp của tôi. Tôi
gần như lạc lối trong cảm giác êm dịu khi tay anh xoa lên tay tôi.

“Em nói thế… nhưng mẹ em nên làm thế nào khác đây? Anh biết

em muốn trở thành một giám hộ. Anh biết điều đó có ý nghĩa với em.
Em tưởng mẹ em cảm thấy khác em hay sao? Em có nghĩ rằng mẹ nên
bỏ công việc để nuôi em, trong khi đằng nào em cũng sẽ dành phần
lớn cuộc đời mình ở đây?”

Tôi không thích những lý luận bị ném về phía mình. “Anh đang

nói rằng em là kẻ đạo đức giả à?”

“Anh chỉ đang nói rằng em không nên quá khắt khe với mẹ em.

Bà là một nữ ma cà rồng lai rất đáng được tôn trọng. Bà đã đặt em trên
con đường để trở thành người như thế.”

“Mẹ đến thăm nhiều hơn một chút thì có chết ai,” tôi lẩm bẩm.

“Nhưng em đoán là anh nói đúng. Một chút. Tình hình lẽ ra còn tệ
hơn, chắc vậy. Em đã có thể bị nuôi lớn cùng những ả điếm máu ấy
chứ.”

Dimitri ngẩng lên. “Anh được nuôi dưỡng trong một cộng đồng

ma cà rồng lai. Họ không tệ như em nghĩ.”

“Ôi.” Tôi chợt cảm thấy thật ngu ngóc. “Em không có ý nói…”
“Không sao.” Dimitri lại tập trung vào đôi tay tôi.
“Vậy, anh có, tức là, một gia đình ở đó không? Lớn lên với họ?”
Dimitri gật đầu. “Mẹ anh và hai em gái. Anh không gặp họ nhiều

sau khi anh đi học, nhưng vẫn giữ liên lạc. Trong hầu hết các trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.