MÀN ĐÊM - Trang 182

Anthony phá lên cười. “Tôi không cắn cậu được, nhưng tôi có thể

cho cậu thứ khác mà cậu muốn.”

Tôi phải đi ngang qua ô cửa mà bọn họ đang đứng để ra ngoài.

Tôi giận dữ nhìn bọn họ và len qua, nhưng Miles túm ngang eo tôi, tay
cậu ta trượt xuống hông tôi.

“Bỏ tay ra khỏi mông tao trước khi tao đập vỡ mặt mày,” tôi nói

và giật ra. Khi làm thế, tôi lại va vào Anthony.

“Thôi nào,” Anthony nói, “Tôi tưởng cậu chẳng ngại chơi cả hai

thằng cùng lúc.”

Một giọng nói khác cất lên. “Nếu chúng mày không biến đi ngay,

tao sẽ chơi cả hai thằng.” Mason. Người hùng của tôi.

“Mày điên vừa thôi, Ashford,” Miles nói. Thằng này to cao hơn

và thả tôi ra để chuyển sang thế tấn công với Mason. Anthony cũng lùi
khỏi tôi, vì hứng thú hơn với chuyện liệu có đánh nhau hay không.
Trong không khí đầy testosterone, tôi cảm thấy như mình cần một cái
mặt nạ phòng độc.

“Mày cũng chơi con bé này à?” Miles hỏi Mason. “Mày không

muốn chia sẻ sao?”

“Mày nói thêm một lời nữa về cậu ấy là tao vặt đầu mày luôn.”
“Tại sao? Nó chỉ là một con điếm máu rẻ tiền…”
Mason vung tay đâm. Cú ra đòn chẳng vặt được đầu Miles hay

thậm chí là khiến cho bất kỳ cái gì nứt vỡ hay chảy máu, nhưng xem
chừng cũng đau. Mắt Miles mở to, và nó lao vào Mason. Tiếng cửa
mở ở hành lang khiến tất cả ngừng lại. Các học viên tập sự sẽ gặp rất
nhiều rắc rối nếu đánh nhau.

“Chắc là vài giám hộ đang đến đây.” Mason nhe răng cười. “Mày

có muốn họ biết rằng mày đang đánh con gái không?”

Miles và Anthony liếc nhau. “Đi thôi,” Anthony nói. “Đi. Bọn

mình không có thời gian cho trò này đâu.”

Miles miễn cưỡng đi theo. “Tao sẽ tìm mày sau, Ashford.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.