MÀN ĐÊM - Trang 183

Khi bọn chúng đi khỏi, tôi mới quay sang Mason. “Đánh con

gái?”

“Không có gì,” Mason cộc lốc đáp.
“Mình đâu cần cậu giúp.”
“Hẳn rồi. Một mình cậu cũng ổn mà.”
“Bọn nó chỉ làm mình bị bất ngờ, thế thôi. Rồi cuối cùng mình

vẫn có thế xử lý được.”

“Nào, đừng có giận cá chém thớt.”
“Mình chỉ không thích bị đối xử như… con gái.”
“Cậu là con gái mà. Và mình chỉ cố giúp thôi.”
Tôi nhìn Mason và thấy vẻ nghiêm chỉnh trên mặt cậu ta. Mason

có ý tốt. Khó chịu với cậu chẳng có ý nghĩa gì khi mà gần đây tôi đã
có quá nhiều người để ghét rồi.

“Vậy thì… cảm ơn. Xin lỗi vì mình cáu với cậu.”
Chúng tôi nói chuyện một chút, và tôi đã khiến Mason tiết lộ

thêm một số chuyện phiếm trong trường. Cậu để ý thấy địa vị xã hội
ngày càng lên của Lissa nhưng chẳng lấy làm lạ. Khi nói chuyện với
Mason, tôi nhận thấy trên mặt cậu có vẻ thiết tha mà cậu luôn thể hiện
khi ở bên tôi. Để Mason cảm thấy như thế về mình chỉ khiến tôi thấy
buồn. Thậm chí là tội lỗi.

Sẽ khó đến thế nào, tôi tự hỏi, nếu tôi cặp với Mason? Cậu ấy tốt

bụng, vui tính, và trông khá đẹp trai. Chúng tôi hợp nhau. Tại sao tôi
phải lằng nhằng với các chàng trai khác trong khi một anh chàng ngọt
ngào hoàn hảo ở đây luôn muốn có tôi? Sao tôi không thể đơn giản là
đáp lại cảm xúc của Mason?

Câu trả lời đến với tôi còn trước cả khi tôi kịp đặt xong câu hỏi

cho mình. Tôi không thể làm bạn gái của Mason bởi vì khi tôi tưởng
tượng ra một người ôm mình và thì thầm những điều dung tục vào tai
mình, thì anh ấy có chất giọng Nga cơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.